Danh sách chương

Nghe xong, khoé môi Vân Ninh nhếch lên.

Thật thú vị, quả thực thú vị.

Trong sách, ba tỷ muội bọn họ đều có mặt, kẻ mất mặt là nàng. 

Nay nàng không đi, người mất mặt lại là Giản Hinh Ninh.

Xem ra vận xui sẽ không biến mất, chỉ là chuyển từ kẻ tâm thuật bất chính sang kẻ khác mà thôi.

Nửa buổi còn lại, Vân Ninh ngồi đu trên xích đu trong viện, ăn dâu tây tươi từ phương Nam vừa cấp tốc chuyển tới, một nha hoàn bên cạnh đọc thoại bản cho nàng nghe, thật là khoái ý vô cùng.

Cuộc sống này chẳng phải rất tốt sao? 

Không cần dậy sớm, không cần chấm công, chẳng phải lao lực kiếm tiền, mỗi ngày cứ thế an nhàn hưởng thụ. Tranh giành nam nhân để làm gì, rảnh rỗi quá hóa hồ đồ sao?

“Ợ!” Vân Ninh đánh một cái ợ no nê.

Đây mới gọi là cuộc sống!

Ngước mắt nhìn mây trắng tựa bông nơi chân trời, nghe lời thoại bản mà nghe đầu đã đoán được đuôi, nàng không kìm được lại lim dim ngủ.

“Giản Vân Ninh!”

Vân Ninh cảm giác vừa chợp mắt đã bị tiếng quát đánh thức, hoảng hốt run rẩy một phen.

Kẻ nào không có mắt, dám phá hỏng giấc mộng đẹp của nàng! 

Vừa rồi nàng còn đang mơ thấy một thiếu niên tuấn tú, đang định cùng hắn thân mật đôi chút, thì bỗng có người cầm đao xông tới hét đòi chém nàng.

Vân Ninh mở bừng mắt, nhìn về phía người đến.

Kẻ định chém nàng hoá ra lại là Giản Quân Ninh!

Thấy Giản Quân Ninh mặt mày tức giận, Vân Ninh lập tức tỉnh táo. Chẳng lẽ Mạnh Vũ Chi đã nói cho Lăng Tử Quan chuyện ban sáng?

Vân Ninh chỉnh lại y phục, hỏi: “Đại ca tới đây có chuyện chi quý?”

Dẫu Giản Quân Ninh giận đến mấy cũng cố kiềm chế, liếc nhìn người trong viện một lượt, quát: “Tất cả lui ra!”

Nhưng người trong viện vốn sợ tiểu thư, không nghe lời Giản Quân Ninh, mà quay sang nhìn Vân Ninh.

Vân Ninh đoán chắc Giản Quân Ninh là vì chuyện túi thơm mà đến, nàng cũng chẳng muốn để lắm người biết chuyện, nói: “Tất cả lui hết đi.”

Chờ mọi người rời đi, ánh mắt Giản Quân Ninh từ cuốn thoại bản trên bàn lướt tới khuôn mặt Vân Ninh, ánh mắt càng lạnh thêm vài phần.

“Ta xem ngươi là đọc những lời nhảm nhí này đến ngu đầu rồi! Trước chỉ biết ngươi ngang ngược càn rỡ, nay lại còn làm ra việc mất hết thể diện!”

Dù Vân Ninh rất muốn nhẫn nhịn không đắc tội Giản Quân Ninh, nhưng nghe nói vậy, trong lòng cũng bực bội.

“Đại ca có lời cứ thẳng mà nói, không cần vòng vo châm chọc.”

Sắc mặt Giản Quân Ninh đen kịt như đáy nồi: “Ngươi nhét túi thơm vào phòng Lăng huynh?”

Vân Ninh trong lòng giật thót.

Quả nhiên là chuyện liên quan tới túi thơm.

Nàng vốn tưởng sự việc đã thần không hay quỷ không biết mà giải quyết xong, nào ngờ vẫn xảy ra sơ suất. Chẳng lẽ tình tiết trong sách nhất định phải phát sinh hay sao?

Mạnh Vũ Chi là Tể tướng đương triều, lẽ ra tâm tư chỉ nên đặt nơi triều chính mới đúng, sao còn quản tới mấy chuyện vụn vặt chốn hậu viện? Quả thực nàng đã nhìn lầm người rồi!

Nhưng, nay túi thơm đã bị nàng thu hồi, tự nhiên phải cắn chặt mà chối không nhận. Không có chứng cứ, xem bọn họ lấy gì mà xác minh cho được.

“Túi thơm nào? Đại ca cũng biết, ta vụng về việc thêu thùa, làm gì có khả năng thêu túi thơm.”

Thấy muội muội ương ngạnh không chịu thừa nhận, Giản Quân Ninh càng thêm tức giận: “Ngươi còn không chịu nhận? Hôm qua ngươi cùng Hương Thảo tới tiền viện, chính Hương Thảo đã đem túi thơm đặt vào phòng của Tử Quan.”

Việc đó đúng là nguyên chủ đã làm, chẳng phải nàng, cho nên Vân Ninh chẳng hề dao động.

“Có việc ấy sao? Ta sao lại không biết? Nếu đại ca nói Hương Thảo đặt túi thơm, vậy chi bằng đại ca đem túi thơm ra cho ta xem.”

Thấy muội muội bộ dáng chẳng chút để tâm, Giản Quân Ninh càng thêm phẫn nộ: “Trước khi việc này bị người khác phát giác, ngươi mau mau chỉ ra chỗ giấu túi thơm cho ta, đừng để Giản gia mất hết mặt mũi!”

Vân Ninh khựng lại một thoáng.

Lời này của Giản Quân Ninh là ý gì? 

 

Hết Chương 15: Có việc ấy sao?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page