Xuyên Thư Bỗng Vớ Được Cữu Cữu Của Nam Chính

Chương 12: Nghĩ xem, thân phận ta tôn quý nhường ấy

Chương trước

Chương sau

Vân Ninh: “Nhưng hắn đối với đại tỷ lại chẳng giống vậy, cùng nàng ấy trò chuyện không ít lời, hai người còn cười cười nói nói, rõ ràng không phải không thích nói chuyện với nữ tử, mà là không thích nói chuyện với ta.”

Hương Thảo: “Tiểu thư đừng nói vậy, người xuất thân cao hơn đại tiểu thư, dung mạo cũng hơn hẳn nàng ta, nàng ta nào sánh được với người.”

Vân Ninh nâng chén trà lên, cố ý đập mạnh xuống bàn.

Hương Thảo không hiểu mình nói sai chỗ nào, hoảng hốt quỳ xuống.

Vân Ninh vốn định ngăn lại, song nhớ đến hiện tại là lúc cần khiến Hương Thảo tiêu trừ nghi ngờ, bèn nhịn xuống. 

Nàng bắt chước khẩu khí và dáng vẻ nguyên chủ, làm bộ khinh thường mà nói: “Hắn là thế tử Hầu phủ, ta cũng là đích nữ Bá phủ, tuy phụ tộc không bằng nhà hắn, nhưng ngoại tổ ta là họ Lục!”

“Hắn thì cao quý chỗ nào? Hắn xem thường ta, ta còn chẳng thèm để mắt đến hắn!”

Càng nói càng như thật, sắc mặt đầy phẫn nộ, nàng nhìn Hương Thảo, nói: “Hương Thảo, ngươi thay ta phân xử xem, lời ta nói có đúng không?”

Vừa nói vừa nhân cơ hội kéo người dậy.

Hương Thảo đứng lên.

Văn Uyên Bá phủ  quả thật không bằng Bình Bắc Hầu phủ, Giản gia cũng không bằng Lăng gia, điều này Hương Thảo cũng rõ. 

Tuy rằng mẫu gia phu nhân không bằng mẫu gia phu nhân nhà Lăng phu nhân, nhưng xuất thân tiểu thư cũng không thể so được với Lăng Thế tử gia. 

Dẫu lời tiểu thư nói hôm nay có hơi không hợp tình lý, nhưng lại là khẩu khí quen thuộc nhất của nàng. 

Tiểu thư vẫn luôn như vậy, cho rằng bản thân là người đẹp nhất, cũng là người xuất chúng nhất trong toàn Nam Châu, không ai sánh được. 

Nàng ấy cũng tin là thật.

“Tiểu thư nói phải, nghe đâu mẫu tộc của Lăng Thế tử gia chỉ là nhà quan lại tầm thường, sao sánh được với thân thế của tiểu thư.”

Vân Ninh thuận thế mà giải thích hành vi ban sáng: “Tối qua ta tự hạ thân phận chờ hắn ở ngoại viện hồi lâu mà hắn chẳng xuất hiện, tâm tình ta vô cùng bực bội, tối đến càng nghĩ càng giận.”

“Nghĩ xem, thân phận ta tôn quý nhường ấy, để mắt đến một nam tử, vậy mà hắn chẳng thèm nhìn ta lấy một cái. Nam tử như thế, có gì đáng để ta si mê?”

Hương Thảo nghĩ, tối qua tiểu thư quả thực rất tức giận, rời đi sớm, lại căn dặn mình đem túi thơm đặt vào phòng Lăng Thế tử gia. Sau khi trở về từ ngoại viện, tiểu thư còn hỏi chuyện túi thơm, biết rằng đã đặt xong, còn rất vui mừng. 

Nàng ấy vốn tưởng rằng tiểu thư đã nguôi giận, không ngờ trong lòng vẫn hậm hực đến giờ, chẳng trách sáng sớm nay liền lấy túi thơm về.

Nghe đến đây, Hương Thảo thực sự đã tin đến quá nửa. Bởi tiểu thư nhà nàng ấy vẫn luôn tự phụ về thân thế, không để ai vào mắt, lại chẳng bao giờ cúi đầu trước ai. 

Khi trước tiểu thư hạ mình đuổi theo thế tử, nàng ấy đã thấy không đúng, giờ không đuổi theo nữa mới là chuyện bình thường.

“Thế tử rõ ràng xuất thân kém hơn tiểu thư, vậy mà lại chê bai tiểu thư, là do hắn không có mắt nhìn. Với thân thế và dung mạo của tiểu thư, nam tử cỡ nào chẳng xứng đôi? Dù là thiếu gia phủ Quốc công hay hoàng tử, cũng không phải không xứng.”

Vân Ninh: …

Nhìn bộ dáng nghiêm túc và đầy tự tin của Hương Thảo, nàng cũng cảm thấy xấu hổ thay. 

Quả nhiên Hương Thảo giỏi tâng bốc, nàng còn kém xa.

Nghĩ đến cái cớ mình bịa ra, nàng ngẩng cao cằm, làm ra vẻ khinh miệt mà nói: “Giản Lan Ninh chẳng qua chỉ là một thứ nữ, tranh giành một nam nhân với nàng ta mà cũng không tranh được, truyền ra ngoài chẳng phải làm bẽ mặt ta sao?”

Thì ra tiểu thư là nghĩ vậy, Hương Thảo lúc này quả thật đã hết nghi ngờ.

“Tiểu thư chẳng cần phải hạ thấp thân phận mình, lấy thân thế của đại tiểu thư chưa chắc đã gả được cho thế tử. Người cứ việc ngồi xem trò cười là được.”

Trong sách, Hương Thảo vẫn luôn là kẻ theo sau nguyên chủ, nguyên chủ nói gì làm nấy, chưa từng phản bác. 

 

Hết Chương 12: Nghĩ xem, thân phận ta tôn quý nhường ấy.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page