Chương 1: Lan Ninh Ký
30/04/2025
Chương 2: Tiểu thư tha mạng
30/04/2025
Chương 3: Tiếp tục chải đầu đi
30/04/2025
Chương 4: Ngươi vừa nói gì?
30/04/2025
Chương 5: Đó là nhị tiểu thư nhà ta
30/04/2025
Chương 6: Chỉ cần không phải nam chính
30/04/2025
Chương 7: Nhập gia tùy tục
30/04/2025
Chương 8: Quả thực là khởi đầu cấp địa ngục
30/04/2025
Chương 9: Xem ra là y đã lo nghĩ nhiều rồi
30/04/2025
Chương 10: Ai ở ngoài đó?
30/04/2025
Chương 11: Người khác thì thôi
11/05/2025
Chương 12: Nghĩ xem, thân phận ta tôn quý nhường ấy
11/05/2025
“Đại thiếu gia chưa từng đến.”
Vân Ninh lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra Mạnh Vũ Chi vừa rồi chưa hề nói gì với Lăng Tử Quan, nếu không, với sự chán ghét của Giản Quân Ninh dành cho nàng, ắt hẳn đã tới tìm nàng tính sổ rồi.
Hương Thảo nhớ lại sự quan tâm của tiểu thư mình dành cho Lăng Thế tử gia, ngỡ rằng nàng hỏi đến Giản Quân Ninh cũng là vì muốn biết tung tích thế tử, liền nói: “Đại thiếu gia và Lăng Thế tử đang ở ngoại viện phẩm bình thư họa, tiểu thư có muốn qua đó xem thử?”
Vân Ninh cảm thấy hơi khát, vén chăn xuống giường, nhấc bình trà rót một chén.
“Ta có hiểu gì về thư họa đâu, qua đó làm gì?”
Thấy tay Hương Thảo khựng giữa không trung, Vân Ninh mới nhận ra hành vi vừa rồi của mình có phần kỳ quái. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Hương Thảo, nàng thầm kêu trong lòng: không ổn.
Hương Thảo là nha hoàn thân cận nhất của nguyên chủ, hiểu nàng như lòng bàn tay. Người khác thì thôi, chứ Hương Thảo ngày nào cũng ở bên nguyên chủ, nhất định sẽ sớm nhận ra điểm khác biệt giữa hai người.
Song tính tình nguyên chủ quá mức kiêu căng càn rỡ, thường hay ngược đãi kẻ dưới, nàng thực sự không thể làm ra loại chuyện như thế được.
Nàng phải tìm cớ cho ổn thỏa mới được.
Hương Thảo rất nhanh đã cúi đầu xuống, nói: “Đại tiểu thư cũng đến đó, nếu tiểu thư có đến thì cũng không lạc lõng đâu.”
Vân Ninh uống cạn chén trà, đặt chén trống trở lại bàn.
Hương Thảo liền nhấc bình trà rót thêm cho nàng, lần này Vân Ninh không làm thêm động tác gì nữa.
Đại tiểu thư – Giản Lan Ninh – là tỷ tỷ thứ xuất của nguyên chủ, cũng chính là nữ chính trong sách, hoàn toàn trái ngược với nguyên chủ.
Nguyên chủ là đích xuất, Giản Lan Ninh là thứ xuất.
Nguyên chủ càn rỡ không học vấn, Giản Lan Ninh dịu dàng hào phóng, hiểu lễ nghĩa.
Nàng nhớ trong sách từng nhắc tới tình tiết này.
Sau một trận cãi vã kịch liệt với Giản Quân Ninh, Giản Quân Ninh và Lăng Tử Quan thưởng thư họa nơi tiền viện, Giản Lan Ninh cũng có mặt. Biết chuyện, nguyên chủ cũng chạy tới tiền viện.
Vừa đến nơi, thấy Lăng Tử Quan cùng Giản Lan Ninh trò chuyện vui vẻ, nguyên chủ tức khắc nổi trận lôi đình, xông tới tát Giản Lan Ninh một cái.
Việc này khiến Giản Quân Ninh cùng Lăng Tử Quan càng thêm chán ghét nàng. Sau sự việc, nguyên chủ ngay ngày hôm sau liền bị đưa đến Lục gia học quy củ.
“Ta không muốn đi.”
Thân là một nữ phụ ác độc không muốn dẫm vào vết xe đổ trong truyện, đối với hai nhân vật chính kia, nàng dĩ nhiên là càng tránh xa càng tốt, tuyệt đối không được dính dáng vào giữa bọn họ.
Hương Thảo kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình.
Nàng cảm thấy hôm nay tiểu thư thật kỳ lạ, mấy hôm trước chỉ nghe nói đại tiểu thư cùng Lăng Thế tử nói chuyện vài câu, tiểu thư đã nổi giận đùng đùng chạy sang viện của đại tiểu thư làm ầm một trận.
Vậy mà hôm nay vừa nghe chuyện lại chẳng hề có phản ứng gì.
Vân Ninh thấy ánh mắt Hương Thảo càng lúc càng nghi hoặc, thầm nghĩ vẫn nên sớm tìm cách giải thích thì hơn.
Tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, tâm tư lại đơn thuần, bao nhiêu suy nghĩ đều viết cả trên mặt. Huống chi đối với nguyên chủ lại vô cùng trung thành, nguyên chủ nói gì đều nghe đều tin, chắc là cũng không khó đối phó lắm.
“Ta mệt rồi.”
Hương Thảo có chút không hiểu, sao tiểu thư lại đột nhiên nói như vậy, chẳng phải vừa mới tỉnh giấc đó sao?
“Tiểu thư muốn ngủ thêm một lát ư?”
Thấy Hương Thảo chưa rõ ý mình, Vân Ninh nhìn sang nàng ấy, nói: “Ta nói là lòng ta mỏi mệt, chẳng muốn tiếp tục đuổi theo Lăng Tử Quan nữa.”
Hương Thảo kinh hãi.
Vân Ninh: “Lăng Tử Quan tới phủ ta đã mười ngày, hắn có từng chủ động nói với ta một câu nào chăng?”
Hương Thảo nhìn nàng một cái, ánh mắt rụt rè, không dám nói.
Vân Ninh tự mình đáp lời: “Chưa từng.”
Hương Thảo vội vã chống chế: “Có lẽ thế tử chỉ là người trầm lặng, không tiện cùng nữ tử trò chuyện.”
You cannot copy content of this page
Bình luận