Chương 1:
17/04/2025
Chương 2:
17/04/2025
Chương 3:
17/04/2025
Chương 4:
19/04/2025
Chương 5:
19/04/2025
Chương 6:
19/04/2025
Chương 7:
19/04/2025
Chương 8:
19/04/2025
Chương 9:
19/04/2025
Chương 10:
22/04/2025
Chương 11:
22/04/2025
Chương 12:
22/04/2025
Chương 13:
22/04/2025
Chương 14:
22/04/2025
Chương 15:
24/04/2025
Chương 16:
24/04/2025
Chương 17:
24/04/2025
“Sao lại thành ra thế này? Em như vậy khiến anh rất thiếu cảm giác an toàn. Ngày nào cũng bận rộn, mệt mỏi, rồi còn phải lái xe nửa tiếng đến tìm em, có khi đến nơi rồi em không có nhà, cũng chẳng biết em đang ở đâu, với ai. Em còn không trả lời tin nhắn của anh!”
“Thế thì dọn qua đây ở đi.”
Tôi cảm thấy gần đây anh có vẻ lo lắng thật, chắc vì ai cũng hỏi bao giờ tôi mới lấy anh, rồi thấy công ty tôi toàn trai trẻ nên anh cũng áp lực.
Sống chung một thời gian, tinh thần Lâm Việt có vẻ ổn hơn.
Một hôm nằm trên giường, anh hỏi tôi: “Khi nào thì kết hôn?”
Tôi nghiêm túc nói với anh: “Chế độ hôn nhân đã lỗi thời rồi, nó không còn phù hợp với hiện trạng xã hội. Bây giờ người ta không kết hôn nữa là có lý do.”
“Mình như này chẳng phải tốt sao? Hợp thì ở, không hợp thì chia.”
Và… anh khóc thật.
“Anh mặc kệ chế độ hôn nhân lỗi thời hay không, anh chỉ muốn kết hôn. Em như vậy làm anh thấy em chẳng quan tâm gì đến anh, không nghĩ đến cảm xúc của anh…”
“Dù sao thì… chúng ta cũng đã mười năm rồi, mười năm đó! Ở ngoài anh vẫn chỉ là bạn trai của em, cái thằng họ Bạch kia thì em có thể chịu được, còn anh là người cùng em gây dựng từ hai bàn tay trắng cơ mà!”
“Đường Tâm Nhu, em từng nói anh muốn gì em cũng sẽ cố gắng đáp ứng, vậy thì anh chỉ muốn một tờ giấy đó thôi.”
Sau này tôi nghĩ lại… cũng được thôi, chẳng sao cả.
Tôi vốn không phải người quá có đạo đức, cũng chẳng tha thiết gì chuyện gánh vác trách nhiệm gia đình.
Ban đầu quen Lâm Việt chỉ vì thấy anh làm việc giường chiếu ổn, ngủ một chút thì chẳng vấn đề gì.
Nhưng vì thái độ hời hợt đó của tôi mà anh đã chịu không ít tổn thương về mặt tinh thần, tôi cũng thấy áy náy với anh.
Hơn nữa, mấy năm gần đây anh tiến bộ không ít, hoàn toàn khác với hình ảnh trong nguyên tác, ứng xử với người khác đều có chừng mực và lịch sự hơn rất nhiều.
Không những là một người bình thường, mà còn vượt trên cả mức chuẩn mực của một người đàn ông “bình thường”.
Xét về phẩm chất, trong số những người đàn ông tôi từng gặp, anh thuộc hàng top.
Về mặt nhận thức cũng có thể tiếp nhận những thứ mới, biết đặt mình vào vị trí của phụ nữ để suy nghĩ vấn đề, hoàn toàn không giống đám đàn ông thường thấy.
Vậy nên, tôi cảm thấy không có gì quá lớn lao.
Dù sao nếu sau này không hợp thì có thể ly hôn.
Pháp luật vốn dĩ bảo vệ người giàu, tôi thì đến cả việc phân chia tài sản cũng chẳng sợ.
Tôi là kiểu người hành động nhanh, hôm sau liền dẫn anh đến cơ quan đăng ký kết hôn.
Anh nhận được giấy chứng nhận xong, vô cùng thành khẩn nói với tôi: “Sau này nếu anh phải mổ hay nhập viện, em có thể ký thay rồi.”
“Anh không sợ em rút ống thở của anh à?”
“Em là kiểu người đó sao? Mới cưới mà đã muốn giết chồng.”
Lâm Việt lắc đầu, giờ đến lượt anh thuyết giảng đạo đức ngược lại cho tôi rồi.
Đám cưới của chúng tôi rất linh đình, rất phô trương.
Tôi thì không hề muốn tổ chức kiểu đó.
Nhưng Lâm Việt kiên quyết: “Anh từng gục ngã ở nơi này, thì anh cũng phải đứng dậy ở chính nơi này. Anh phải làm thật rình rang, để mọi người biết Lâm Việt cuối cùng cũng đã ‘liếm’ được.”
“Không cần khoa trương như vậy đâu, em thấy ngại thay cho anh đấy. Giờ anh là chồng hợp pháp của em rồi, ăn nói cứng rắn một chút cũng được mà.”
“Vậy đêm nay em ngủ với anh đi.”
Tôi cười suýt nghẹn chết vì anh.
Nhưng thật sự mà nói thì kết hôn đúng là chuyện rất mệt mỏi.
Cả hai chúng tôi đều đã hơn ba mươi, cũng không còn ham muốn mấy chuyện thế tục nữa.
Đêm hôm đó, chúng tôi chỉ ngồi tựa vào nhau trên ghế dài trong vườn.
Ánh trăng rải rác giữa trời đầy sao, anh dịu dàng hỏi tôi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ, đến được ngày hôm nay, mình thật sự giỏi thật.”
Tôi đã gần như thay đổi toàn bộ vận mệnh của những nhân vật trong câu chuyện này.
Tôi đã đặt mình vào một vị trí không thể bị bất kỳ cú twist ngược đời nào làm bắn trúng, khiến tất cả những người xung quanh tôi, dù thật lòng hay giả dối, đều trở thành “người tốt”.
Tôi cũng đã cố gắng hết sức mình, để giúp đỡ những nữ phụ từng bị coi là độc ác, bị mắc kẹt trong những kết cục không lối thoát — tôi chưa từng làm tổn thương họ, dù tôi có thể.
“Điều đó là tất nhiên.” Lâm Việt khẽ gật đầu: “Vậy sau này thì sao? Em còn ước nguyện gì nữa không?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút.
“Em mong thế giới này không còn những kiểu truyện ngược quái đản nữa.”
“Em mong tất cả phụ nữ đều dám xông pha, dám chiến đấu nơi thương trường.”
“Em mong ai cũng công nhận giá trị của công việc nội trợ và thiên chức làm mẹ.”
Lâm Việt nhìn tôi rất lâu, rồi không nhịn được khẽ nói: “Em thật sự là kiểu mà anh mê chết đi được.”
Anh là tín đồ của em.
— Hết —
You cannot copy content of this page
Bình luận