Xuyên Thành Thế Thân Trong Truyện Ngược

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Tôi gửi cho cô ấy một đoạn trích từ Giới tính thứ hai (Simone de Beauvoir).

 

[May mắn lớn nhất của đàn ông là từ nhỏ đến lớn họ đều buộc phải bước đi trên con đường đầy khó khăn, nhưng đó lại là con đường đáng tin cậy nhất.]

 

[Bi kịch của phụ nữ là cô ấy bị bao quanh bởi những cám dỗ gần như không thể cưỡng lại. Cô ấy không bị yêu cầu phải vươn lên, chỉ bị khuyến khích buông xuôi để đến nơi hưởng lạc.]

 

[Và khi nhận ra mình bị lừa, thì đã quá muộn — sức lực đã tiêu hao hết trong quá trình mạo hiểm ấy.]

 

Từ San San biết bản thân không còn đường lui, nên rất cố gắng và nghiêm túc học việc, sau khi người quản lý kia nghỉ, cô ấy lên thay.

 

Hai “chị em” từng là cặp bài trùng trong nguyên tác — Từ San San và Lâm Tĩnh — đã “hành nhau” một thời gian. 

 

Sau này vì Lâm Tĩnh quá ngông cuồng, bị “phốt” một trận, Từ San San chiếm thế chủ động, cuối cùng không còn phải bị cô ta chèn ép nữa.

 

Tôi đào tạo nghiêm túc suốt một năm, rồi giao công ty lại cho cô ấy, giúp cô ấy đạt được tự do tài chính. 

 

Con gái Từ San San gọi tôi là “mẹ đỡ đầu”.

 

Lâm Việt biết được chuyện chúng tôi “hợp tác làm ăn” cũng khá muộn. 

 

Ban đầu anh rất sốc và lo lắng, nhưng sau khi phát hiện chúng tôi thật sự chỉ đang cùng nhau làm sự nghiệp, chẳng liên quan gì đến tình cảm và càng không có mối quan tâm nào với anh, thì mới yên tâm trở lại.

 

Tuy vậy, anh vẫn không dám gặp mặt hay ăn cơm cùng Từ San San, cuộc gọi duy nhất giữa họ là lần cô ấy cần xác nhận hợp đồng với tôi.

 

Anh vừa bắt máy, cô ấy liền nói: “Sao anh lại dám tự tiện động vào điện thoại người khác?”

 

Lâm Việt giận phát điên: “Tại sao tôi lại không được nhận điện thoại của cô ấy?”

 

Từ giây phút đó, trong mắt Từ San San, Lâm Việt chính thức thành “cái thằng đó”, và giống như mọi chị em thân thiết trên đời, cô ấy cũng cảm thấy anh không xứng với tôi.

 

Về phần Tống Minh — khi thấy Từ San San bỏ đi rồi mà vẫn có thể trở nên mạnh mẽ, sắc sảo, rạng rỡ như vậy — bắt đầu quay lại dây dưa cô ấy.

 

Từ San San bảo: “Tôi rất bận, có việc thì hẹn trợ lý tôi.”

 

Lịch hẹn bị xếp tận… hai năm sau.

 

Tống Minh bám riết từ công ty đến nhà riêng, nhưng vì không có giấy đăng ký kết hôn nên không tính là mâu thuẫn gia đình, cuối cùng bị công an tạm giữ hành chính.

 

Ngày anh ta ra trại, Lâm Việt còn mắng cho một trận: “Cậu làm chuyện này là khốn nạn, vô liêm sỉ! Không ra dáng đàn ông chút nào!”

 

Từ đó về sau, anh ta ngoan ngoãn hơn nhiều. 

 

Tống Minh rất sợ bị Lâm Việt ghét bỏ — nghe nói còn có chút gay…

 

Tôi nói với Từ San San: “Cô đúng là nữ chính trời chọn. Mệnh cô là không có tờ giấy đăng ký kết hôn nào cả, cũng không phải chịu kỳ ‘bình tĩnh ly hôn’, đẻ con gái trước rồi mới bắt đầu làm sự nghiệp.”

 

Từ San San giờ cũng rất thoải mái với chuyện này: “Tống Minh đúng là một thằng rác rưởi, nhưng mà con gái anh ta sinh cho tôi thì vừa xinh vừa thông minh. Cả người chỉ có mỗi cái nhiễm sắc thể X kia là còn dùng được.”

 

Sau này Từ San San yêu một cậu trai trẻ trong công ty của tôi.

 

Cô ấy nâng đỡ cậu ấy hết mực, đến mức sau này cậu ấy đoạt ảnh đế, vừa nhận giải vừa khóc lóc nói: “Em sẽ chăm con giúp chị. Nếu chị không cho, em giải nghệ luôn!”

 

Tôi vỗ tay cái “bốp”.

 

“Thế còn chờ gì nữa? Ở với nhau luôn đi! Cậu mà giải nghệ thì báo cáo tài chính năm sau của tôi coi như sụp đổ!”

 

Thế là hai người dọn về sống chung.

 

Lâm Việt biết chuyện xong thì… ghen đến biến dạng.

 

“Sao đến giờ anh vẫn chỉ là bạn trai của em? Chẳng lẽ anh không xứng được cưới em à?”

 

“Hai người họ mới chỉ là sống chung thôi mà.”

 

“Chúng mình còn chưa sống chung đấy!” Lâm Việt càng nói càng tủi thân.

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page