Xuyên Thành Thế Thân Trong Truyện Ngược

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

Lâm Việt đi làm phù rể, còn Từ San San mời tôi làm phù dâu.

 

Nửa năm nay cô ấy nói chuyện với tôi khá nhiều, bảo rằng mình chẳng có bạn bè gì, nhóm người như Lâm Tĩnh thì toàn kiểu trọng phú khinh bần, thấy cô ấy sa cơ thất thế là coi thường ngay.

 

Có lẽ trong vòng xã giao của cô ấy, tôi là người hiếm hoi cư xử hòa nhã.

 

Đám cưới tổ chức rất linh đình, sau đó hai người họ có với nhau một bé gái.

 

Một ngày nọ, Từ San San gọi điện cho tôi, khóc lóc nói rằng sống không nổi nữa, muốn ly hôn.

 

Hóa ra gia đình cô ấy chẳng những không phục hồi, mà còn bị coi rẻ khi về làm dâu nhà họ Tống. 

 

Dù cố gắng hết mức để phục vụ bố mẹ chồng thì vẫn chẳng được đối xử tử tế, đã vậy Tống Minh còn ngoại tình lúc cô ấy đang mang thai. 

 

Ban đầu cô ấy còn cãi vã, nhưng sau mỗi lần cãi là một lần bị đánh.

 

Cô ấy nghĩ rằng sinh được con trai để nối dõi thì sẽ tốt hơn, ai ngờ lại sinh con gái.

 

Thế là Tống Minh đến giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng đi làm, ngày ngày ăn chơi sa đọa bên ngoài. 

 

Đến kỳ ở cữ cũng chẳng ai chăm, bên nhà chồng thì keo kiệt đến mức không giúp trả nợ, còn canh rất chặt tiền nong, sợ cô ấy lấy tiền trợ cấp nhà mẹ đẻ.

 

Tôi sớm đã đoán được kết cục này: “Vậy thì cô đưa con bé qua chỗ tôi đi, nhà tôi còn nhiều chỗ trống, chọn đại một căn mà ở.”

 

Cô ấy sững người một lúc lâu: “…Tâm Nhu, tôi chỉ là muốn than thở với cô một chút thôi. Giờ tôi còn có thể làm gì? Ly hôn rồi tôi sống kiểu gì? Tôi nuôi con thế nào?”

 

“Cô không biết ra ngoài kiếm tiền à? Tôi thuê vú em trông con cho cô, sau này cô kiếm được tiền thì trả tiền nhà và tiền vú em cho tôi là được.”

 

“Tôi chắc cả đời cũng trả không nổi mất, tôi cũng chẳng tìm được việc, giờ việc làm khó lắm…”

 

“Người đại diện của Lâm Tĩnh mấy hôm nữa định nghỉ việc, cô qua làm đi.”

 

Nhưng cô ấy vẫn thoái thác, cứ lặp đi lặp lại mấy câu cũ, rằng ly hôn thì không ổn, rằng cô ấy không biết làm gì, rằng không đủ khả năng nuôi con.

 

Tôi đặt vé bay thẳng tới chỗ cô ấy, ngồi nói chuyện suốt một buổi chiều.

 

“Cô biết vì sao mình rơi vào hoàn cảnh thế này không? Vì cô đặt hết hy vọng vào đàn ông, nghĩ chỉ cần có đàn ông thì mọi thứ sẽ tốt lên. Nhưng trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt dễ dàng như thế?”

 

“Cô nhìn xem, làm dâu nhà họ Tống, nhìn qua tưởng là làm quý phu nhân, nhưng thực tế là cô sinh con, dọn dẹp nhà cửa, lo toan mọi việc — mà không có lấy một xu.”

 

“Cô giúp việc nhà tôi còn có lương năm kèm thưởng tới 200.000 tệ, tôi dám mắng họ à? Họ chỉ có mắng tôi thôi đấy.”

 

“Nhưng tôi thật sự không chắc mình làm được… Tôi chưa từng bươn chải ngoài xã hội…” Từ San San vẫn còn do dự.

 

“Bên ngoài là rừng rậm, còn đây là địa ngục. Ở địa ngục, cô không có phẩm giá, cũng chẳng có giá trị con người.”

 

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô ấy rõ ràng có điều lay động.

 

Tôi cũng không nói thêm nhiều nữa, bước vào phòng rồi chỉ nói: “Đi, tôi dẫn cô và con gái đi du lịch chỗ tôi.”

 

Gia đình nhà họ Tống vốn đã quen biết tôi từ sớm, nên rất lịch sự với tôi, mà cũng chẳng mấy tha thiết với cô con dâu này, vậy nên dễ dàng đồng ý với yêu cầu của tôi.

 

Cô ấy thu dọn đồ đạc, chỉ có một chiếc vali, bế con gái theo tôi bay về ngay trong ngày.

 

Tôi sắp xếp cho cô ấy ở một căn hộ trống, gọi bảo mẫu đến chăm em bé, rồi để chị bạn quản lý bên mình đến trò chuyện, hướng dẫn cho cô ấy một chút. 

 

Ngày hôm sau, Từ San San đã bắt đầu đi làm ở công ty.

 

Tối muộn hôm đó, cô ấy gửi tôi một tin nhắn WeChat: “Hôm qua tôi còn tưởng đời mình coi như kết thúc, tuyệt vọng đến mức muốn ôm con tự sát. Không ngờ hôm nay tôi đã thành một người hoàn toàn khác.”

 

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page