Xuyên Thành Thế Thân Trong Truyện Ngược

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Bố Lâm Việt mất sớm, anh phải gánh vác gia đình từ rất sớm, mẹ thì lại cưng chiều anh, nên cả đời chưa từng bị ai đánh.

 

Bị tôi quật dép lên người, anh ngơ ra, theo phản xạ co rúm lại. 

 

Tôi liền tháo luôn chiếc dép còn lại, cầm trong tay, giận đùng đùng đi qua đi lại trên sàn gỗ.

 

“Tốt, vậy tôi nói cho anh biết, vì sao bao nhiêu năm nay tôi chỉ coi anh là bạn, không có một chút ý nghĩ nào khác — anh còn nhớ mình đã quen nhau như thế nào không?”

 

“Em là bạn cùng lớp của Lâm Tĩnh, chúng ta cùng ăn một bữa.” Lâm Việt trả lời lảng tránh.

 

“Rồi sao nữa? Anh đưa ra giá ba trăm nghìn, bảo tôi làm tình nhân của anh, vì tôi trông giống mối tình đầu của anh!” Tôi vỗ dép lên bàn: “Anh nghĩ với một khởi đầu như vậy, tôi có thể đến với anh à? Anh điên rồi đấy!”

 

Ánh mắt Lâm Việt thoáng hiện chút áy náy: “Chuyện đó là trước đây, khi anh chưa hiểu rõ em… sau đó chúng ta cũng đã hóa giải hiểu lầm rồi còn gì…”

 

“Hiểu lầm cái đầu anh ấy.” Tôi cười khẩy. 

 

“Từ lúc anh mở miệng ra ngày hôm đó, trong lòng tôi đã không còn cơ hội nào cho anh nữa rồi. Vì chuyện đó cho thấy bản chất con người anh quá tệ!”

 

“Tệ đến mức nào? Có người đàn ông nào mới gặp lần đầu đã đề nghị bao nuôi một nữ sinh đại học? Vừa gặp đã lôi về nhà đòi ngủ? Không giữ đạo đức làm đàn ông, cốt cách gãy nát!”

 

Lâm Việt lập tức ngồi thẳng dậy: “Em nói vậy là sai rồi, anh không chấp nhận, đó là lần đầu tiên của anh.”

 

“Trước đó anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng có người tình, sau chuyện đó cũng không có ai khác.”

 

“Người khác đi xã giao đều dẫn theo bạn gái, còn nếu em rảnh thì anh nhất định là gọi em, không thì đi với thư ký nam. Anh chắc chắn là người có ‘nam đức’ nhất ở cả thành phố Bắc Kinh này!”

 

“Còn vì sao lúc ban đầu anh lại nói ra lời lẽ như thế… vì đó là em! Vừa nhìn thấy em, anh đã biết em là người anh định mệnh phải ở bên.”

 

“Dù lời nói của anh vụng về, hành động hơi cực đoan, hơi cưỡng cầu — nhưng tình yêu anh dành cho em là thật, em phải công nhận điều đó.”

 

Tôi sững người, nhìn anh từ trên xuống dưới: “Lâm Việt, anh cũng biết nói mấy lời này rồi cơ đấy.”

 

Một tên tổng tài ngốc nghếch biết nói mấy lời ngọt ngào — giỏi phết!

 

Nếu chưa từng đọc qua nguyên tác, chắc tôi tin thật.

 

Tôi vứt dép, ngồi xuống ghế: “Anh nói thì hay đấy.”

 

“Nhưng tôi biết rõ, nếu ba năm nay tôi không cố gắng vươn lên, vẫn chỉ là một sinh viên nghèo rớt mồng tơi, thì giờ tôi cũng chỉ là chim hoàng yến trong lồng kính của anh. Đừng nói là yêu, đến cả sự tôn trọng cho tôi cũng chưa chắc anh đã có.”

 

“Vớ vẩn!”

 

“Thực tế là thế!” Tôi biết rõ kịch bản mà.

 

“Điều tôi ghê tởm nhất là — anh lại có thể nói với một cô gái nghèo như tôi những lời như ‘bao nuôi’, ‘tình nhân’, xúc phạm cả phẩm giá của tôi.”

 

“Điều đó khiến tôi cảm thấy anh tầm thường, phóng đãng, không lương thiện, thậm chí là độc ác. Và khiến cho tình cảm hiện tại anh dành cho tôi trở nên rất thực dụng, anh hiểu không?”

 

Khi cuộc trò chuyện bắt đầu chạm đến tầng sâu nhất, Lâm Việt im lặng. 

 

Đây là điều anh chưa từng nghĩ tới.

 

Vì anh là một người đàn ông, một người đàn ông nắm giữ nguồn lực khổng lồ, trong xã hội này anh luôn ở thế thượng phong, chưa từng cúi đầu nhìn thấy số phận của người khác.

 

Xã hội chỉ yêu cầu anh chiến thắng, chiến thắng, và chiến thắng — giành lấy ngày càng nhiều tài nguyên.

 

Còn tôi — là một người phụ nữ — chỉ cần giành được tình yêu của anh, là xem như đã chiến thắng.

 

Trò chơi đó vốn đã méo mó từ đầu.

 

“Tôi không quan tâm đến sự thiên vị của anh, điều tôi quan tâm là — khi anh đã có địa vị và của cải trong tay, anh sẽ đối xử ra sao với những người kém may mắn hơn mình. Đó mới là thước đo phẩm chất của một con người.”

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page