Xuyên Thành Thế Thân Trong Truyện Ngược

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Tống Minh nghe tôi xoay ngược lại trách móc Lâm Việt, hoàn toàn theo không kịp logic của tôi.

 

Một lúc sau, anh ta ngơ ngác thốt lên: “Cô từ chối anh ấy trước bao nhiêu người, anh ấy mất mặt lắm đấy!”

 

Tôi có một điểm tốt, đó là không bao giờ tự trách bản thân.

 

“Đây không phải lỗi của tôi, hoàn toàn là vấn đề của anh ấy.”

 

“Trước hết, anh ấy nên hỏi ý kiến tôi trước, như vậy nếu tôi từ chối, cùng lắm anh ấy buồn, chứ không đến mức mất mặt.”

 

“Thứ hai, anh ấy không có phương án dự phòng, bị từ chối xong thì không biết gỡ thế nào, mất mặt là do anh ấy tự chuốc lấy.”

 

“Nhưng việc anh ấy dám công khai như vậy chứng tỏ trong lòng anh ấy cho rằng nắm chắc phần thắng, nghĩ rằng chỉ cần anh ấy mở miệng thì tôi sẽ đồng ý. Anh ấy xem tôi là gì hả? Là đồ chơi chắc?!”

 

Tống Minh thấy tôi càng nói càng tức, liền vội vã trấn an: “Đương nhiên không phải! Làm gì có chuyện đó! Cô hiểu lầm rồi, cậu ấy thật sự rất thích cô nên mới làm thế…”

 

“Vậy thì EQ của anh ấy quá thấp rồi.” 

 

Tôi không bao giờ bị ràng buộc bởi đạo đức giả. 

 

Hôm nay có là trời sập thì cũng là lỗi của Lâm Việt, tôi đã cho anh đủ bậc thang để xuống nước rồi.

 

Thấy tôi cứng rắn như vậy, Tống Minh đã hoàn toàn bị tôi “tẩy não”. 

 

“EQ của cậu ấy có hơi thấp thật, nhưng cô cũng bao dung với cậu ấy một chút đi… Hai người các cô quen nhau từng ấy năm rồi, cậu ấy đối xử với cô thế nào bọn tôi đều thấy cả, cô hãy chốt lại với cậu ấy đi.”

 

“Chuyện của bọn tôi, anh còn rõ hơn tôi à? Thương anh ấy vậy thì anh đi lấy anh ấy đi, lễ đường dựng sẵn rồi, vest may đo để tôi đặt cho nhé?”

 

Tống Minh suýt khóc: “Tâm Nhu! Tôi đâu phải gay! Tôi với cậu ta là anh em chí cốt! Sao cô lại nghĩ tôi như vậy!”

 

Tôi mắng cho Tống Minh té tát thì đúng lúc Lâm Việt đi tới. 

 

Tống Minh như thấy cứu tinh, lập tức bỏ chạy, còn cẩn thận tránh giao tiếp ánh mắt với Lâm Việt, sợ bị hiểu lầm là gay.

 

Tôi vẫn còn chưa nguôi giận, chưa chửi đủ, ra hiệu cho Lâm Việt theo mình vào phòng họp, rồi tiếp tục mắng: “Hôm nay anh làm vậy là có ý gì?”

 

“Anh còn có thể có ý gì nữa, hả?” 

 

Lâm Việt ngồi xuống ghế sofa, rút điếu thuốc ra, nhưng lại không dám châm lửa, chỉ kẹp giữa ngón tay rồi xoay xoay.

 

“Chúng ta từng ấy năm rồi, em không nên cho anh một lời hứa à?”

 

“Hứa cái gì? Mình thậm chí còn chưa yêu nhau, sao lại nhảy thẳng đến chuyện kết hôn?”

 

“Chưa từng yêu nhau sao…” Tay kẹp thuốc của Lâm Việt hơi run.

 

“Vậy ngần ấy năm của chúng ta là gì? Anh nấu ăn cho em, em đi đâu anh cũng lái xe đưa đón, đi chơi khắp nơi cùng em. Năm 2019, bố em nằm viện mà em đang ở nước ngoài không về được, anh ở bệnh viện chăm bố em ngày đêm!”

 

“Vậy tôi với anh không có cống hiến gì à, hả?” Tôi hỏi lại. 

 

“Cái Harley của anh là tôi mua, đồng hồ, vest, giày da không phải tôi mua thì cũng là tôi chọn. Mỗi lần đi đâu tôi đều mua quà về cho anh.”

 

“Anh nói muốn ‘ly sữa đầu tiên của mùa thu’, tôi đặt mấy trăm ly gửi đến công ty anh cho cả tầng được uống. Anh muốn gì, chẳng phải tôi luôn là người đầu tiên đưa đến cho anh? Tôi còn chưa đủ chu đáo chắc?”

 

Cảm xúc của Lâm Việt dịu xuống một chút, nhưng vẫn rất thất vọng: “Nghe em nói đi, chẳng khác nào một tên tra nam cả. Em cứ treo anh lơ lửng, biến anh thành bánh xe dự bị.”

 

“Tôi treo anh? Biến anh thành bánh xe dự bị?” 

 

Tôi khoanh tay: “Lâm Việt, tôi coi anh là bạn rất thân! Tôi là người rộng rãi, tôi sẵn sàng đối tốt với bạn bè!”

 

Lâm Việt quay đầu đi: “Giữa nam nữ không có cái gọi là bạn bè.”

 

“Tốt quá! Vậy tức là tôi coi anh là bạn, còn anh thì muốn ngủ với tôi hả?!” Tôi túm lấy dép tông ném thẳng vào bộ vest đặt may của anh.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page