Chương 1:
17/04/2025
Chương 2:
17/04/2025
Chương 3:
17/04/2025
Chương 4:
19/04/2025
Chương 5:
19/04/2025
Chương 6:
19/04/2025
Chương 7:
19/04/2025
Chương 8:
19/04/2025
Chương 9:
19/04/2025
Chương 10:
22/04/2025
Chương 11:
22/04/2025
Chương 12:
22/04/2025
Chương 13:
22/04/2025
Chương 14:
22/04/2025
Chương 15:
24/04/2025
Chương 16:
24/04/2025
Chương 17:
24/04/2025
Lúc không có gì làm thì tán gẫu, uống trà, trao đổi thông tin, xem gần đây đầu tư gì lời, có thể buôn bán gì kiếm thêm.
Cuộc sống của mấy tổng giám đốc chúng tôi thường là như vậy.
Nên tôi không đòi hỏi gì cao ở Lâm Việt, chỉ cần anh đừng bắt tôi giặt giũ, nấu nướng, hầm canh.
Không có chuyện mang thai, sảy thai, làm thế thân — thì tôi có thể cùng anh hòa bình mà duy trì một mối quan hệ cực kỳ thân thiện.
Nhưng đời vốn khó lường.
Tôi lái xe đến khách sạn anh đặt, thì phát hiện bãi cỏ đã được phủ đầy hoa hồng màu hồng.
Không phải mấy bó hoa nhỏ nhắn xinh xinh đâu, mà là kiểu dùng cả đống tiền để làm cảnh trí, điểm nhấn chính là một đóa hoa hồng khổng lồ cao hơn 30 mét, cả bối cảnh như bước ra từ một giấc mơ.
Lâm Việt đứng dưới chân hoa, tay cầm một bó hồng ánh ngọc trai.
Và bạn bè trong giới, mẹ Lâm, Lâm Tĩnh, nhân viên công ty anh — tất cả đều ăn mặc chỉnh tề có mặt, ánh mắt ai cũng tràn đầy mong đợi nhìn tôi.
Các bạn ơi, tôi tưởng đi chơi biển, đi dép tông, móng chân còn chưa sơn.
Lâm Việt thì ăn mặc chỉn chu, làm tóc tỉ mỉ, tay ôm hoa bước đến.
“Tâm Nhu, trước đây anh không giỏi nói chuyện với con gái, cũng không hiểu gì về yêu đương. Em là cô gái đầu tiên kiên nhẫn dạy anh, dẫn dắt anh.”
“Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nói chuyện hợp với ai như thế, mỗi lần bên em anh đều cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Giờ anh muốn kéo dài niềm hạnh phúc ấy… Em đồng ý lấy anh chứ?”
Vừa nói xong, anh liền quỳ một gối xuống, rút ra nhẫn kim cương.
Tôi choáng váng.
Trong bối cảnh ấy, mọi người đều đang hò hét, máy quay chĩa thẳng vào tôi.
Nhưng điều duy nhất tôi biết là — tôi cmn không muốn kết hôn, mà có cưới cũng không phải cưới Lâm Việt!
Thế là tôi lập tức nắm chặt tay anh, lắc mạnh.
“Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn tổng giám đốc Lâm đã dành cho tôi vinh dự này!”
“Trước đây chúng ta chỉ là đối tác kinh doanh, giờ anh lại muốn trở thành bạn đời cùng tôi đồng hành. Chuyện này quá bất ngờ rồi, đầu óc tôi như bị đánh úp, nói năng lộn xộn hết cả.”
“Dự án này to quá! Anh đánh úp thế này, tôi chưa kịp chuẩn bị. Thôi nào thôi nào, vào trong ngồi xuống nói chuyện đã nhé — ơ, giờ cũng trễ rồi, mọi người mau vào dùng bữa đi, khai tiệc chưa?”
Sắc mặt Lâm Việt rõ ràng không được tốt, những người khác cũng đại khái hiểu ra màn cầu hôn này không suôn sẻ như mong đợi.
Nhưng tôi đã cho anh đủ bậc thang để bước xuống, không xé toạc tình cảm, nên họ vẫn vui vẻ đi vào nhà hàng khách sạn tiếp tục ăn uống như thường.
Lâm Việt có chút khó xử khi đối mặt với tôi, giả vờ mình vẫn là chú rể nghiêm túc, bước đi tiếp đãi khách khứa.
Tống Minh tiến lại gần, trông như sắp mắng tôi.
Tôi lập tức lạnh mặt trước một bước: “Hôm nay Lâm Việt bị sao vậy, làm tôi mất mặt thật đấy.”
Tống Minh ngớ người: “Hả? Sao lại là cậu ấy làm cô mất mặt?”
“Chuyện cầu hôn thế này mà anh ấy không báo trước với tôi, ngay cả anh quay phim cũng ăn mặc chỉn chu hơn tôi, tôi đứng giữa bối cảnh này trông chẳng hợp gì cả. Lên mạng xã hội đăng ảnh thì người ta lại tưởng tôi ghép mặt vào, rồi bảo tôi sống ảo.”
“Chỉ vì vậy á?” Tống Minh cạn lời: “Vì mà cầu hôn này cậu ấy chuẩn bị cả tháng, tốn hơn ba triệu tệ, còn đặc biệt dặn bọn tôi không được để lộ tin tức!”
“Tôi còn chẳng phải bạn gái anh ấy, cầu hôn cái gì chứ?” Tôi lạnh lùng nói.
“Không phải vì công ty giải trí của cô có mấy cậu trai trẻ à, anh ấy ghen nên mới lo cầu hôn trước đó!”
“Anh ấy ghen thì lại tổ chức màn cầu hôn hoành tráng? Không lường trước sẽ bị từ chối à? Làm việc không cẩn trọng, kế hoạch sơ sài! Tôi vốn nghĩ anh ấy là người chín chắn, không ngờ…”
Tôi lắc đầu: “Quá liều lĩnh, quá bốc đồng.”
You cannot copy content of this page
Bình luận