Sau khi xuyên thành thế thân của ánh trăng sáng, tôi bắt đầu thao túng tên tổng tài bá đạo.
“Đã xem tôi như cô ấy rồi thì trước tiên gửi cái ảnh cơ bụng qua xem nào.”
“Ngay cả tôi mà anh còn không quyến rũ nổi, còn muốn quyến rũ người ta à?”
1
Tôi xuyên thành nữ chính trong một bộ truyện ngược.
Trong truyện, tôi là thế thân của ánh trăng sáng, bị tổng tài bá đạo đối xử không còn chút tôn nghiêm, lại còn một lòng một dạ vì hắn mà hy sinh.
Tôi phải làm việc nhà, hầm canh, sưởi ấm giường, chịu đựng sự mỉa mai và châm chọc từ bạn bè của hắn.
Cuối cùng khi ánh trăng sáng trở về, cô ta đien cuồng h/à/nh h/ạ tôi.
Còn gã đàn ông kia, để lấy lòng cô ta, đã đuổi tôi đi.
Đến cuối cùng cùng, khi tôi vì ung thư mà chet trong đau đớn, gã đàn ông mới hối hận khôn nguôi.
Tôi mất m/ạ/ng, còn hắn thì đánh mất tình yêu của đời mình!
Tôi quyết định đi một con đường mà trước nay chưa từng nghĩ tới.
Hiện tại, cốt truyện vừa mới bắt đầu, Lâm Việt trả tôi ba trăm nghìn mỗi tháng để làm bạn gái thế thân.
Lâm Việt có vẻ ngoài khá ổn, đúng chuẩn tổng tài bá đạo trong tưởng tượng.
“Về sau em sẽ ở đây, chăm sóc sinh hoạt của tôi, mỗi ngày đợi tôi về.”
“Tôi còn phải đi học.”
“Bỏ học đi.”
Nữ chính nguyên tác quả thật đã bỏ học, một lòng làm người giúp việc trong nhà cho gã đàn ông, cắt đứt với xã hội, không còn đường lui.
Tôi đương nhiên không định bước vào vết xe đổ đó.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi có tìm hiểu, lý do anh chọn tôi là vì tôi trông giống ánh trăng sáng của anh – Từ San San.”
“Nếu anh yêu cô ấy đến vậy, mãi không quên được, thì tại sao lại tìm người thay thế? Như vậy chẳng phải làm vấy bẩn tình yêu của anh sao?”
Người đàn ông đang định đè tôi xuống ghế sô-pha thoáng khựng lại: “Đó không phải chuyện em nên quan tâm.”
“Thứ tốt nhất một người đàn ông có thể dành tặng, chính là sự chung thủy, trong sạch và trinh tiết.”
“Chị Từ chỉ đi du học chứ đâu phải đã chet. Nếu cô ấy quay về mà biết anh từng có người t/ì/nh, cô ấy sẽ thất vọng biết bao!”
“Xin nói thẳng, trong mắt các cô gái bọn tôi, anh như vậy sẽ bị gọi là dưa hỏng, rẻ mạt, không đáng giá. Đáng ra có thể hợp lại như gương vỡ lành, giờ thì hết hy vọng rồi.”
Lâm Việt hoàn toàn không kịp đề phòng mà nghe xong một buổi học “đạo đức đàn ông”.
“Đừng nghĩ đến chuyện lừa dối cô ấy, thế gian này không có bức tường nào chắn được gió.” Tôi nghiêm túc lắc ngón trỏ.
“Hơn nữa giữa chúng ta là giao dịch tiền bạc, nếu xảy ra quan hệ, việc này đã thuộc phạm trù m/ạ/i d/â/m, nằm trong phạm vi hình sự rồi, ảnh hưởng xấu đến hình tượng cá nhân và giá cổ phiếu của công ty anh.”
“Vậy mà em vẫn nhận tiền nhanh thật.” Anh liếc tôi một cái, vì cẩn trọng nên đứng dậy buông tôi ra.
“Tôi là đang muốn cứu anh. Vì tôi mang gương mặt mà anh ngày đêm mong nhớ, có thể xoa dịu trái tim thất tình của anh, tôi không ngại gánh vác trách nhiệm này – tất nhiên không phải bằng cách b/á/n thân.”
“Em không muốn làm tình nhân cho tôi, vậy định an ủi thế nào?”
“Tôi có thể giúp anh luyện tập cách theo đuổi cô ấy.” Tôi đổi tư thế ngồi.
Nguyên tác nói rằng khi tôi ngước nhìn thì trông đặc biệt giống ánh trăng sáng kia.
“Anh đừng nghĩ tôi là thế thân, anh phải có cảm giác tin tưởng, từ giờ tôi chính là chị Từ. Hãy tưởng tượng nếu cô ấy đang ở đây, anh sẽ làm gì?”
Lâm Việt rít điếu thuốc, ánh mắt mơ màng: “…Cô ấy chưa từng đến nơi này.”
Hừ, đúng là con ch/ó si tình vô dụng.
“Thấy chưa, giờ không phải tôi đang ở đây sao.” Tôi mỉm cười dịu dàng: “Anh định làm gì đây, hử?”
Lâm Việt bị mê hoặc bởi gương mặt tôi dưới ánh đèn mờ, nghiêng đầu định hôn.
Tôi lập tức t/á/t bay đối phương.
“Chưa được sự cho phép của con gái mà hôn bừa, là qu/ấ/y rối.”
You cannot copy content of this page
Bình luận