Thời Nguyện thở dài một hơi thật sâu. Cô biết ngay mà, sáng nay ra khỏi nhà, mí mắt phải cứ giật liên hồi, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt lành.
Cô bước đến trước mặt Thời Vận, đảo mắt nhìn đối phương từ đầu đến chân. Giọng tuy nhẹ, nhưng lời nói ra lại sắc như dao:
“Đồ thật thì sao? Đồ giả thì sao? Cô thích xen vào chuyện người khác như thế, lỡ ngoài cửa có xe chở phân chạy qua, cô có định cầm muỗng đuổi theo nếm thử mặn nhạt không?”
“Cô còn mặt mũi nhắc đến chuyện nhà tôi bị tịch thu à? Nếu không phải ông bố vô lương tâm của cô giở trò lách luật, thì nhà tôi vẫn yên ổn đấy!”
“Tôi không tìm cô gây sự là cô nên mừng rồi. Cô còn cứ lượn tới lượn lui trước mặt tôi, tưởng tôi dễ tính lắm hả?”
Thời Vận tức đến đỏ mặt. Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ đấu miệng lại được cô chị họ này, miệng lưỡi của cô chị họ sắc bén, nói câu nào trúng câu đó. Nhưng chỉ cần vạch trần chuyện Thời Nguyện mang đồ giả đến tiệm cổ vật, thì ông chủ tiệm chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
“Tôi chỉ có lòng tốt nhắc chú chủ tiệm một câu thôi. Nhìn cái vẻ nghèo kiết xác của cô, ai mà tin nổi cô có đồ cổ thật chứ?”
Lúc này, Lưu Văn Vũ cũng đã hiểu ra, thì ra đây chính là con gái của cái ông chú “đáng chết” kia của Nguyện Nguyện.
Ông lập tức kéo Thời Nguyện ra sau lưng, mặt cau lại, ánh mắt đầy vẻ chán ghét:
“Thì ra cô là em họ của Nguyện Nguyện à? Đúng là cha nào con nấy. Có bố mẹ thế nào thì sinh ra con cái thế ấy.”
Nói xong, ông còn hơi tiếc nuối, sao hôm nay người đến lại không phải là ông chú kia?
Với một cô gái thì ông không tiện ra tay, chứ nếu là đàn ông, ông chẳng ngại gì mà không cho một trận nên thân.
Huống hồ, nếu có báo cảnh sát thì cũng là bên kia đến gây chuyện trước, liên quan gì đến ông?
Thời Vận cũng nhận ra ông chủ tiệm quen biết với Thời Nguyện, nghiến răng tức tối: “Chú bị ngu à? Cô ta mang đồ giả đến lừa chú, vậy mà chú còn ra mặt bênh vực? Tiền nhiều quá không biết tiêu vào đâu hả?”
Lưu Văn Vũ mặt lạnh như tiền. Giờ người đứng xem trước cửa tiệm ngày càng đông, con nhóc này cứ gào lên mãi, nếu không chứng minh được mấy món kia là đồ thật, danh tiếng của tiệm ông coi như tiêu.
Thu đồ giả, sau này ai còn dám đến mua hàng?
Thời Nguyện cũng hiểu rõ điều đó, nên chủ động lên tiếng: “Chú Vũ, lúc nãy chú nhờ ai giám định? Mời họ ra đây đi.”
Chuyện hôm nay nhất định phải có một cái kết rõ ràng.
Lưu Văn Vũ gật đầu, lập tức lấy điện thoại gọi mấy cuộc.
Chẳng bao lâu sau, ba ông lão cùng nhau xuất hiện.
Một người trong số đó đeo kính, tay không ngừng xoay đôi hạt đào, vừa bước vào đã cằn nhằn: “Gọi gấp như cháy nhà thế này làm gì? Chẳng phải vừa kiểm tra xong rồi sao?”
Lưu Văn Vũ cười gượng: “Gặp phải người tốt bụng quá, cứ khăng khăng nói tôi thu đồ giả. Chú xem, người đứng đầy ngoài cửa, hôm nay mà không nói rõ ràng thì tiệm tôi khỏi buôn bán nữa.”
Ông lão mặt lạnh tanh: “Ai nói là giả? Tôi xem kỹ từng món, rõ ràng là đồ thật.”
Thời Vận nghển cổ phản bác: “Ai biết mấy người có phải cùng nhau diễn trò không!”
Ngoài cửa cũng có người hùa theo: “Đúng đó, thật giả ai mà biết được, lỡ đâu là lừa đảo thì sao?”
Nhưng lời vừa dứt, đã có người bên cạnh lên tiếng: “Nhìn là biết mới đến lần đầu. Lão Trương là người có thâm niên nhất con phố này, mắt tinh như cú vọ, người ta thèm vào mà đi lừa cô!”
Người vừa lên tiếng ban nãy vẫn còn bán tín bán nghi: “Vậy… là đồ thật thật sao?”
Người kia gật đầu chắc nịch: “Chắc chắn là thật. Cụ Trương đây đâu cần vì một món đồ giả mà tự hủy danh tiếng, huống hồ lại còn trước mặt bao nhiêu người thế này!”
Hai ông lão còn lại tuy không nói gì, nhưng sắc mặt cũng chẳng dễ coi.
Bởi vì những lời nghi ngờ đồ cổ là giả, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt họ.
Một ông lão đi dép lê lên tiếng trước: “Mấy món đó tôi tận mắt xem qua, thật hay giả tôi rõ nhất. Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa. Tiểu Lưu, ba món đó tôi lấy hết!”
Ông lão mặc trường bào vội vàng ngăn lại: “Ê ê ê, lúc nãy nói rõ ràng là mỗi người một món, sao giờ lại nuốt lời rồi?”
Cụ Trương thì vẫn bình thản xoay hạt đào trong tay, tiếng “tách tách” vang lên giòn giã: “Hai người chia sao cũng được, nhưng cái hộp đựng thức ăn kia là của tôi!”
Mọi người chỉ biết trơ mắt nhìn ba ông lão tranh nhau mấy món đồ mà ban nãy còn bị gọi là “đồ giả”.
Thật hay giả giờ chẳng cần nói thêm nữa, nếu là đồ giả, sao lại có cảnh tượng này?
Thời Vận như không thể chấp nhận nổi sự thật, nghiến răng: “Các người điên hết rồi à? Vài món đồ rách nát mà cũng tranh nhau? Thời Nguyện cho các người uống bùa mê thuốc lú gì vậy?”
Nhưng lời còn chưa dứt, má cô ta đã đau nhói.
Thời Vận ôm má, ngẩng đầu nhìn Thời Nguyện đang đứng trước mặt, giọng run lên vì tức: “Cô… cô dám đánh tôi?!”
Thời Nguyện hất nhẹ cổ tay, cười khẩy: “Hừ, chẳng phải lần đầu tôi đánh cô đâu. Cô lớn từng này mà đầu óc vẫn như cá vàng, trí nhớ bảy giây à? Mà tôi đánh thì đánh thôi, cần gì phải chọn ngày?”
“Nếu lần sau cô còn dám chạy đến trước mặt tôi mà nói năng bậy bạ, thử xem mặt cô có bị tôi đánh sưng lên không!”
Lúc này, Lưu Văn Vũ bước ra, nghiêm giọng: “Giải tán đi thôi. Tiệm của tôi mở bao nhiêu năm nay, chưa từng lừa ai.”
Thấy hết chuyện để xem, lại thêm ông chủ đã lên tiếng, đám đông cũng dần tản đi.
Thời Vận ôm má, ánh mắt đầy căm hận nhìn mấy người đang bước vào tiệm đồ cổ.
Cô ta không tin, Thời Nguyện làm gì có đồ cổ? Làm gì có chuyện cô ta ngóc đầu lên được?
Cô ta đáng ra phải sống cả đời để gánh món nợ mấy triệu, không nhà không tiền, trốn về quê làm một con nhà quê mãi mãi!
Nghĩ đến đó, lòng cô ta càng thêm tức tối, nhưng đối phương đông người, cô ta đành phải rút lui trước.
Đi được vài bước, nhìn thấy túi xách trong tay mới nhớ ra việc của mình còn chưa làm xong, liền quay lại tiệm thu mua hàng hiệu cũ, vênh váo ném đồ lên quầy tiếp tân.
Trong lúc chờ kiểm tra túi xách và trang sức, Thời Vận vẫn nuốt không trôi cục tức trong lòng, liên tục tính toán xem làm cách nào để khiến Thời Nguyện ngã một cú thật đau.
Dù đến tận lúc này, cô ta vẫn không tin Thời Nguyện có thể sở hữu đồ cổ thật.
Thế nhưng còn chưa kịp nghĩ ra kế gì, nhân viên cửa hàng đã cầm đồ quay lại…
“Thưa cô, xin lỗi, sau khi giám định, hai chiếc túi và sợi dây chuyền cô mang đến đều không phải hàng thật.”
Thời Vận trừng to mắt: “Anh nói gì cơ? Không thể nào!!!”
Cùng lúc đó, Thời Nguyện đã quay lại tiệm đồ cổ. Tuy không biết cô em họ kia đang nghĩ gì, nhưng cô thừa hiểu, trong bụng đối phương chắc chắn chẳng có ý tốt lành gì.
Xem ra, chỉ một cú điện thoại tố cáo là vẫn chưa đủ.
Trong tiệm, ba ông lão đã bắt đầu tranh nhau mấy món cổ vật. Thời Nguyện cũng không muốn nán lại lâu, liền gọi Lưu Văn Vũ ra một góc.
“Chú Vũ, chú cứ chuyển khoản vào thẻ như lần trước là được. Cháu về trước đây.”
Còn ba món đồ kia cuối cùng bán được bao nhiêu, đó là bản lĩnh của người ta.
Làm người không nên quá tham.
Lưu Văn Vũ gật đầu: “Cháu cứ yên tâm về đi. Chú Vũ sẽ không để cháu thiệt đâu.”
You cannot copy content of this page
Bình luận