Sau khi cả bốn người dán đầy miếng giữ ấm lên người, tốc độ di chuyển lại nhanh thêm vài phần.
Chưa đến một canh giờ, phía trước đã hiện ra bóng dáng của dịch trạm.
Dịch thừa đã sớm nhận được tin, lúc này đang co ro cầm đèn lồng đứng bên đường, vai rụt lại vì lạnh, nước mũi chảy ròng ròng.
Tuyết rơi dày như lông ngỗng, mỗi lúc một lớn, không có dấu hiệu ngừng lại, như thể muốn đổ hết cả mùa đông xuống một lần cho xong.
Dịch thừa nhìn trời đầy tuyết, mặt mũi khổ sở.
Người ta nói tuyết là điềm lành báo mùa màng bội thu, nhưng tuyết rơi quá lớn thì cũng là tai họa.
Mùa đông năm nay, không biết phải xoay xở thế nào mới sống qua nổi.
Trong đầu ông ta đang tính toán xem sáng mai có nên bảo đại nhi tử mang hết bạc trong nhà đi mua lương thực hay không, thì tiếng vó ngựa từ xa vang lên.
Dịch thừa lập tức ngẩng đầu, nhìn đoàn người cưỡi ngựa đến nơi chỉ trong chớp mắt, vội vàng tiến lên quỳ lạy hành lễ.
Tạ Dự Chi nhảy xuống ngựa, thấy dịch thừa chuẩn bị quỳ xuống thì liền ra lệnh: “Miễn lễ. Mau bảo người chuẩn bị nước nóng, càng nhiều càng tốt.”
Dịch thừa vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ, rồi lùi lại vài bước, quay người chạy thẳng vào trong.
Mặc Nhất và Mặc Thất cũng theo vào dịch trạm.
Còn Tạ Dự Chi vẫn đứng ngoài, Mặc Cửu đi cạnh bên, một tay đặt lên chuôi đao bên hông, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Chẳng mấy chốc, hai người quay lại.
Mặc Nhất cúi đầu bẩm báo: “Chủ tử, đã kiểm tra kỹ, mọi thứ đều an toàn.”
Tạ Dự Chi khẽ gật đầu, bước vào chính sảnh đã được quét dọn sạch sẽ từ trước.
Trong phòng, mấy lò than đặt ở các góc không ngừng tỏa nhiệt, hơi ấm bốc lên khiến cả gian phòng ấm áp như mùa xuân.
Suốt một ngày bôn ba trong tuyết, Tạ Dự Chi cũng có phần mỏi mệt. Sau khi phân phó xong mọi việc, hắn liền sớm nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, tuyết ngoài trời cuối cùng cũng ngừng rơi. Tuyết đọng dày đến mức ngập quá đầu gối.
Cả dịch trạm yên ắng như tờ. Hai tên tạp dịch đang co ro trong nhà bếp, vừa nhóm lửa đun nước cho quý nhân, vừa sưởi ấm.
“Này, hôm qua ngươi có thấy không? Dung mạo của Vương gia ấy, khí chất ấy, chẳng khác nào bước ra từ trong tranh!”
“Ngươi nói thế chẳng phải thừa sao? Người ta là rồng sinh rồng dưỡng, sao có thể giống phàm nhân được!”
Hai tên tạp dịch rúc đầu vào nhau thì thầm bàn tán.
Dịch trạm này vì nằm nơi hẻo lánh, tuy từng tiếp đãi không ít quan viên, nhưng vương gia thì đây là lần đầu tiên!
Lúc nhận được tin báo, cả đám đã căng thẳng đến mức nói không nên lời, vừa sợ quý nhân chê điều kiện nơi đây mà nổi giận, lại sợ vô tình phạm phải điều kiêng kỵ nào đó.
Ai mà ngờ được, Vương gia lại ôn hòa đến thế, không những không trách móc điều gì, mà còn ban thưởng bạc. So với một số quan viên từng tiếp đãi, quả thật dễ nói chuyện hơn nhiều.
Đúng lúc hai tên tạp dịch đang thì thầm bàn tán, một người bỗng đứng thẳng dậy, hít hít mũi mấy cái.
Sau đó, hắn bất ngờ đẩy người bên cạnh một cái.
“Ngươi có ngửi thấy không? Mùi gì thơm thế này? Thơm quá đi mất!”
Tên còn lại cũng đầy vẻ nghi hoặc, đứng lên đi đến cửa nhà bếp, nhìn theo hướng mùi hương bay tới.
Không sai, mùi thơm ấy chính là từ chính sảnh truyền ra.
Còn Tạ Dự Chi, vừa tỉnh giấc đã phát hiện bên cạnh mình có thêm một vật lạ. Hắn nhướng mày, chăm chú nhìn hồi lâu mới thu ánh mắt lại.
Lần này, nữ quỷ lại khiến Tạ Dự Chi kinh ngạc, nàng vậy mà mang đến cho hắn… một bữa ăn! Mà còn là toàn đồ sống!
Trong mười mấy chiếc hộp trong suốt, đủ loại nguyên liệu được sắp xếp bên trong, gia vị và nước chấm cũng đầy đủ không thiếu thứ gì.
Rõ ràng là để ăn lẩu.
Lẩu vốn không phải món gì hiếm lạ, nhưng nguyên liệu lần này lại khác xa với những gì hắn từng dùng.
Trước giờ, lẩu hắn ăn đều thanh đạm, nguyên liệu chủ yếu là thịt thái lát và các loại rau củ, lại được bày biện chỉnh tề rồi mới dâng lên.
Còn lần này… nữ quỷ đưa tới toàn những thứ kỳ quái.
Chưa nói đến gia vị, riêng nguyên liệu đã khiến hắn nhíu mày, sao lại có nhiều nội tạng đến thế?
Theo lẽ thường, loại đồ này đừng nói là đặt lên bàn, ngay cả nhìn hắn cũng chẳng muốn nhìn.
Thứ này… sao mà ăn được?
Tạ Dự Chi trầm ngâm một hồi, cuối cùng không nỡ phụ tấm lòng của nữ quỷ, bèn sai người vào bày nồi lẩu lên.
Đợi than cháy rực, nước trong nồi bắt đầu sôi lên, hương vị cay nồng thơm lừng lập tức lan tỏa khắp gian phòng, thậm chí cả dịch trạm đều ngửi thấy.
Sau khi Mặc Thất kiểm tra từng hộp nguyên liệu xong, Mặc Nhất và Mặc Cửu mới bắt đầu cho đồ ăn vào nồi.
Về khoản nấu nướng, cả ba đều chẳng rành rẽ gì, chỉ đành dựa theo cách ăn lẩu thường ngày, đem toàn bộ nguyên liệu đổ hết vào nồi.
Thấy đồ ăn đã chín, Tạ Dự Chi cầm đũa lên, định gắp một đoạn ruột không rõ là của loài nào, nhưng khựng lại một chút, cuối cùng vẫn không thể thuyết phục bản thân, đành chuyển sang gắp miếng thịt.
Thịt được phủ đầy lớp dầu đỏ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi. Chấm thêm loại nước sốt mà nữ quỷ gửi tới, hương vị quả thật khiến người ta không thể ngừng lại.
Đũa của Tạ Dự Chi mỗi lúc một nhanh, mồ hôi lấm tấm đã bắt đầu rịn ra trên trán.
Không rõ loại gia vị này được chế biến thế nào, nhưng đúng là xứng đáng với bốn chữ “thơm cay tê nồng”.
Đại Càn tuy cũng có ớt, nhưng món ăn làm ra chỉ cay mà không thơm, so với thứ này thì còn kém xa.
Thịt mỏng như cánh ve, rau củ đủ loại, chỉ cần nhúng vào nồi một chút là hương vị đã tuyệt hảo.
Là một vương gia, dù đang ở nơi tuyết phủ giá lạnh, hắn cũng chẳng thiếu rau tươi để ăn.
Trang viên có lò than chuyên dùng để trồng rau phục vụ vương phủ.
Thế nhưng rau mà nữ quỷ gửi tới không chỉ tươi ngon, mà còn phong phú đến mức hắn chưa từng thấy.
Có vài loại rau, hắn thậm chí không gọi nổi tên.
Ví như một loại rau dài, màu xanh biếc, hắn chẳng biết là gì, nhưng khi ăn vào lại giòn tan, rất thú vị.
Hai loại nước chấm cũng mang hương vị hoàn toàn khác nhau.
Một loại màu vàng, đặc sệt như hồ, ăn vào ngập tràn hương thơm của đậu phộng và mè, béo ngậy vô cùng.
Loại nước chấm còn lại được pha cùng hành, tỏi và dầu ớt, bóng mượt óng ánh, mang một hương vị hoàn toàn khác biệt.
Ăn đến lưng lửng bụng, Tạ Dự Chi bắt đầu đưa mắt nhìn sang mấy món nội tạng mà trước đó hắn từng cực kỳ bài xích.
Những món khác đều đã thử qua, hương vị đều rất tuyệt, nghĩ đến đó, hắn đoán nội tạng chắc cũng không tệ đến mức nào.
Hắn gắp một đoạn ruột nhỏ, chậm rãi đưa vào miệng.
Nhai một cái…ừm, không có mùi lạ.
Nhai thêm cái nữa ….hơi dai, khó nhai nát.
Thế này thì không ổn lắm.
Hắn đẩy nửa đoạn ruột sang một bên, rồi gắp lên một chiếc chân gà.
Ngắm nghía hồi lâu, sau đó cắn một miếng nhỏ.
Chân gà chiên giòn kiểu da hổ, thấm đẫm nước lẩu cay nồng béo ngậy, vừa đưa vào miệng nhẹ nhàng mút một cái đã rời xương.
Tạ Dự Chi ăn liền hai cái mới thấy thỏa mãn, sau đó lại thử thêm mấy món nguyên liệu trước giờ chưa từng nếm qua.
Có món vừa vào miệng đã khiến mắt sáng rỡ, cũng có món chỉ thấy bình thường.
Đợi hắn ăn xong, tiếng nuốt nước bọt của Mặc Cửu đứng hầu bên cạnh vang lên như sấm rền.
Từng tiếng từng tiếng, nối tiếp không ngừng, nghe mà buồn cười.
Tạ Dự Chi bật cười, dứt khoát thưởng phần còn lại cho ba người.
Nguyên liệu nữ quỷ gửi tới rất nhiều, mà nồi lẩu lại không lớn, lúc nãy mỗi hộp chỉ dùng một phần nhỏ.
Sau khi ba người rời đi, hắn rót cho mình một chén trà để giải ngấy.
Đồ nữ quỷ đưa tới, lần nào cũng khiến hắn bất ngờ.
Thì ra trong quỷ giới lại có nhiều thứ kỳ lạ đến thế!
Nếu hắn có thể lấy được vài công thức thì tốt biết mấy, chẳng rõ mấy món trong quỷ giới có thể đem ra buôn bán không nhỉ?
You cannot copy content of this page
Bình luận