Danh sách chương

Mấy ngày nay không cảm nhận được sự hiện diện của nữ quỷ, nếu không phải mỗi sáng thức dậy bên cạnh lại có thêm vài món đồ, Tạ Dự Chi đã tưởng nàng rời đi thật rồi.

Lúc đầu, nữ quỷ xông thẳng vào cuộc sống của hắn, khiến hắn vừa nghi ngờ, vừa khó chịu, thậm chí còn từng tính toán cách đuổi nàng đi.

Nhưng giờ đây, trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi lo lắng.

Nữ quỷ gặp chuyện gì sao?

Hay là bị Diêm Vương bắt đi đầu thai rồi?

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng không hợp lý, dù sao mỗi ngày nàng vẫn rảnh rỗi gửi quà cho hắn.

Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mấy ngày liền không nghe thấy tiếng nàng?

Đúng lúc hắn đang thắc mắc, giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai.

Tạ Dự Chi không nhận ra, ngay khoảnh khắc ấy, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, trái tim cũng nhẹ nhõm hẳn.

Dù thế nào, chỉ cần nàng không sao là được.

Nhưng… “đẹp trai” là sao? Nghe giọng điệu của nữ quỷ, hình như đang khen hắn?

Còn chưa kịp vui mừng, câu tiếp theo của nàng khiến tim hắn như bị bóp nghẹt.

Nàng đang nói lời tạm biệt.

Tại sao lại rời đi?

Sau khi đi rồi sẽ đến đâu?

Vì sao lại hết tiền? Mấy lần trước hắn đã đốt bao nhiêu vàng mã, chẳng lẽ nàng không nhận được, hay là đã tiêu sạch rồi?

Hắn định mở miệng hỏi, thì lại nghe nàng bắt đầu kể về những chuyện xui xẻo mấy ngày qua.

Nhà bị tịch thu, gánh khoản nợ khổng lồ, đến mức ăn uống cũng phải chọn loại rẻ nhất.

Tạ Dự Chi không ngờ, nữ quỷ lại gặp phải nhiều chuyện như vậy.

Nhưng điều khiến hắn thắc mắc nhất là: Quỷ cũng cần ăn uống, cũng cần có chỗ ở sao?

Hơn nữa, người khiến nàng lâm vào cảnh này lại là chính thúc phụ ruột của nàng.

Vậy là… cả nhà họ đều cùng một giuộc.

Tạ Dự Chi cau mày, nếu thúc phụ ruột của nữ quỷ vẫn còn sống, hắn còn có thể giúp nàng báo thù. Nhưng giờ… hắn chẳng thể làm gì, chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe, để mặc cảm giác bất lực dâng lên từ đáy lòng.

Thế mà mỗi sáng, nàng vẫn không quên gửi quà cho hắn.

Tim Tạ Dự Chi như bị ai đó chạm nhẹ, một mầm cảm xúc lặng lẽ nảy lên, tê tê, ngứa ngứa, khiến hắn không khỏi xao động.

Nhưng câu nói tiếp theo của nữ quỷ khiến sắc mặt hắn tối sầm lại, bàn tay cũng vô thức siết chặt.

Có nam quỷ mang tiền đến lấy lòng nàng?!

Thật quá đáng!

Thời Nguyện phát hiện, sau khi nói ra hết mọi chuyện, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn. Thế là cô quyết định biến bạn trai điện tử thành “cây lỗ tai” của mình.

Cô luyên thuyên đủ thứ: trách nhà họ Thời, than thở về cha mình, kể nỗi tủi thân trong lòng… thậm chí còn nói đến khoảnh khắc cô suýt nhận chiếc thẻ ngân hàng của Hà Đình.

Đang định đứng dậy rót nước vì khô cổ, thì một giọng nam dịu dàng bất ngờ vang lên từ điện thoại:

“Cô nương, vàng ngọc có thể giải được cảnh khốn không?”

Thời Nguyện sững người.

Hỏi… mình sao?

Nhân vật trong game… nghe được lời mình nói? Còn hiểu được nữa?!

Trời ơi, công nghệ giờ phát triển đến mức này rồi sao?

Cô nhìn lại màn hình, nhân vật nam vẫn đứng bên cửa sổ, không hề động đậy, như đang chờ cô trả lời.

Đột nhiên, trong đầu Thời Nguyện lóe lên một ý nghĩ.

Chắc chắn trò chơi này đã tích hợp AI, có thể giao tiếp đơn giản với người chơi.

Chẳng khác gì mấy trợ lý ảo như Tiểu X trong điện thoại.

Cô bỗng thấy buồn cười, mình lại được một nhân vật trong game an ủi.

Thế là cô thuận theo lời đối phương, đáp lại: “Vàng bạc châu báu thì tất nhiên là được rồi. Mấy thứ như đồ sứ hay tranh cổ em cũng thích lắm. Chỉ cần có giá trị, em đều thích!”

“Tại hạ đã hiểu. Cô nương hãy đợi thêm một chút.”

Thời Nguyện khẽ nhếch môi, cô chẳng hề coi lời đó là thật.

Bên kia, thấy nữ quỷ im lặng một lúc lâu, Tạ Dự Chi gõ nhẹ ba cái lên tường.

Rất nhanh, giọng của Mặc Nhất vang lên sau lưng hắn, cúi đầu chờ lệnh.

“Đi lấy ít vàng đến đây.”

Mặc Nhất khẽ đáp “vâng”, rồi cúi người rời đi.

Chẳng bao lâu sau, vàng được mang đến phòng.

Tạ Dự Chi nhìn năm mươi lượng vàng trước mặt, sắc mặt có chút không hài lòng.

Nếu không phải đang vội lên đường, sao hắn lại chỉ đưa ra từng này?

Nhưng thôi, nữ quỷ có thể dùng tạm để xoay sở trước.

Nếu hắn nhớ không nhầm, thị trấn kế tiếp có tiệm đổi tiền của Thông Bảo.

Đến lúc đó, nữ quỷ cần bao nhiêu, hắn đều có thể chu cấp.

Tài sản trong tay hắn, còn hơn xa cái tên nam quỷ kia.

Tạ Dự Chi tuyệt đối không thừa nhận, rằng hắn thấy khó chịu khi nghe có kẻ khác lấy lòng nữ quỷ.

Trước khi nằm xuống nhắm mắt, hắn liếc nhìn đống vàng đặt trên giường.

Nữ quỷ đã nói có thể dùng được, vậy chắc chắn nàng có cách để lấy nó đi.

Cùng lúc đó, Thời Nguyện cũng ôm điện thoại chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ vì đã trút hết nỗi uất ức trong lòng, nên đêm nay cô hiếm hoi có được một giấc ngủ ngon.

Khi tỉnh dậy, chuông báo thức vẫn chưa reo, cô cũng không vội mở mắt, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu bắt đầu lên kế hoạch cho ngày mới.

Ngoài việc tìm phòng trọ, cô còn định mượn máy quay của Tống Vân, quay lại từng góc nhỏ trong căn nhà.

Đó là cách duy nhất cô nghĩ ra để lưu giữ dấu vết của cha mẹ.

Sau khi sắp xếp lại mọi việc, cô mới từ từ mở mắt.

Để tránh “con ma ăn trộm” lại lấy mất ly nước, hôm qua cô không để gì trên tủ đầu giường, bên cạnh cũng không có gì.

Giờ đây, cô không chịu nổi thêm bất kỳ tổn thất nào nữa.

Nhưng khi ánh mắt cô nhìn về phía tủ đầu giường… cả người cô lập tức sững lại.

Đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, miệng há ra đến mức gần như có thể nuốt trọn một nắm tay!

Trên tủ đầu giường, chất đống là…

Cô dụi mắt, rồi nhắm chặt lại.

Mở ra lần nữa, không hề thay đổi.

Đống đó… vẫn ở đó!

Vậy là… không phải ảo giác!

Thời Nguyện lặng lẽ tiến lại gần, nuốt nước bọt hai lần, rồi đưa ngón tay chạm nhẹ.

Cảm giác lạnh buốt nơi đầu ngón tay…

Là thật!

Trời đất ơi… từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều vàng đến thế!

Lúc này, ánh nắng len qua khe rèm cửa, chiếu thẳng lên tủ đầu giường.

Thời Nguyện bị ánh sáng phản chiếu từ đống vàng làm chói mắt, khẽ nghiêng đầu né đi.

Trời ơi… thì ra bị vàng làm chói mắt là cảm giác như thế này!

Khoảnh khắc ấy, cô mặt vàng như nghệ, nhưng nụ cười lại chân thành đến lạ.

Hiện tại, Thời Nguyện vẫn chưa liên hệ việc đống vàng bất ngờ xuất hiện với những lời trò chuyện tối qua cùng bạn trai điện tử.

Dù sao cũng chỉ là một trò chơi, ai lại đi tin lời nhân vật trong game chứ?

Nhưng rất nhanh, cô phát hiện có điều gì đó… không đúng.

Mỗi sáng tỉnh dậy, đúng giờ đúng giấc, cô đều thấy màu xám đen quen thuộc, nhưng hôm nay lại không thấy đâu cả.

Thật kỳ lạ.

Chẳng lẽ… đống vàng này có liên quan đến con ma chuyên ăn trộm đồ của cô?

Nếu đúng là như vậy, thì cô chỉ muốn nói:

Anh ma ơi, anh còn thiếu gì nữa không? Em lập tức đi kiếm cho anh!

Có anh ma tài trợ, thì chuyện trả hết nợ trước khi bị tịch thu nhà, không còn là giấc mơ nữa!

Hết Chương 11: Mặt vàng như nghệ · Nguyện.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page