Danh sách chương

Edit: Norah

“Đờ mờ! Không xong rồi không xong rồi, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà giá trị hắc hóa của ba Lệ Sâm ngươi nhảy vụt lên 100 rồi!” Hư Không Thú bỗng gào lên như quỷ.

Nam Tầm đang ăn bát mì lớn ở ven đường bị nó kêu gào làm sợ tới mức suýt nữa phun mì trong miệng.

“Chuyện bé xé ra to, cũng không phải là giá trị ác niệm bắn ngược lên 100, hắc hóa thì cứ hắc hóa đi, ta chỉ quan tâm đến giá trị ác niệm.” Nam Tầm không nhanh không chậm mà rút một tờ khăn giấy, động tác lau miệng tao nhã.

Hư Không Thú chuyện bé xé to: …

Hư Không Thú lại lần nữa bị nội tâm mạnh mẽ của Nam Tầm chinh phục.

Nó cảm thấy có lẽ Nam Tầm không quá hiểu ý của hai chữ “Hắc hóa”. Dù sao đến lúc đó người chịu tội là Nam Tầm không phải nó, Nam Tầm không thèm để ý thì nó còn để ý cái lông gì?

Trước kia Hư Không Thú cảm thấy Nam Tầm vô cùng ngốc. Nhưng cứ coi cô ngốc thì lúc cô chạy trốn lại chuẩn bị rất ra dáng, cô không dám lấy các loại thẻ vàng Lệ Sâm cho nên chỉ giấu một trăm đồng rồi chạy lấy người.

Đầu tiên Nam Tầm bỏ cái đuôi lén theo dõi mình, sau đó đi tìm Lý Dung Dung có duyên gặp mặt một lần. Bây giờ cô gái này sống rất khá, đã là diễn viên xuất sắc. Lý Dung Dung chuẩn bị giấy tờ chứng minh thân phận giả cho Nam Tầm, còn cung cấp một số tiền nhỏ.

Nếu như Nam Tầm không dùng làm gì thì mà chỉ ăn uống bằng số tiền này ít nhất có thể tiêu xài trong mười năm. Nhưng Nam Tầm vì tránh Lệ Sâm, chuyên ăn ở mấy quán ven đường. Sợ là đến chết Lệ Sâm cũng không ngờ cục cưng bảo bối anh nuông chiều từ nhỏ, bày của ngon vật lạ cũng không ăn lại đi ăn những món này.

Không chỉ vậy, Nam Tầm còn đổi kiểu tóc. Một đầu tóc dài biến thành tóc ngắn ngang vai của học sinh, mặc váy liền áo cũ, đeo cặp kính đen, nhìn rất chất phác.

Ai cũng không thể ngờ người này là Lệ Tiểu Nam của một tháng trước.

Nam Tầm ăn uống no đủ thì trực tiếp xách túi đi đến khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng của tỉnh S.

Hư Không Thú nói: “Đồ phá sản, tất cả tiền đều bị ngươi dùng để du lịch rồi.”

Nam Tầm hừ hừ: “Ngươi cho rằng Lệ Sâm ngồi không chắc? Kế hoạch của ta có hoàn mỹ thế nào đi nữa thì không quá ba tháng, Lệ Sâm vẫn sẽ tìm được ta. Dù sao cuối cùng kết quả cũng giống nhau, sao ta phải làm mình khó chịu chứ? Hơn nữa ngươi ngẫm lại đi, một người chạy trốn có thể có tâm trạng đi ngắm phong cảnh núi non sao? Ta đây đang đi ngược đời, chắc chắn Lệ Sâm không đoán được bây giờ ta đang lêu lổng khắp nơi.”

Vậy mà Hư Không Thú lại không phản bác được.

“Đừng quên việc chính là được.” Hư Không Thú chán nản nói một câu.

Nam Tầm thả bay chính mình lại lêu lổng thêm một tháng.

Ngày hôm đó, thời tiết quang đãng, vạn dặm không mây, Nam Tầm nằm trên thảo nguyên rộng lớn, đầu gối lên cánh tay, nhìn trời xanh mênh mông bát ngát, đôi mắt thoải mái mà khép hờ.

Xung quanh rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua ngọn cỏ, làn gió ấm áp phất qua từ trên mặt đất có hơi ngứa.

Lúc yên tĩnh, người ta luôn dễ dàng nhớ đến vài chuyện mình giấu sâu dưới đáy lòng.

Cô nghĩ đến Huyết Minh, người đàn ông cõng cô đi trên sườn núi trồng đầy hoa ma Phệ Linh*. Đó là một loại hoa ma vô cùng diễm lệ, giữa cánh hoa đen điểm xuyết những điểm nhỏ đỏ như máu. Trong trời đêm khi đom đóm bay lượn, chiếu sáng lên những điểm đỏ đó, khiến chúng cũng cùng nhấp nháy trong màn đêm, như vô vàn những ngôi sao lấp lánh ánh đỏ.

(*) Phệ Linh: cắn hồn

Bóng đêm thật đẹp, bờ vai của người nọ cũng cực kì vững chắc.

Cô còn nhớ đến quỷ cố chấp Phó Vũ. Mỗi buổi tối, anh đều ôm chặt cô vào lòng, giống như ôm bảo bối trân quý nhất trên đời này.

Sau đó, cô nghĩ đến Lệ Sâm.

Cô nghĩ rằng, cô nhớ đến những thứ này đều tại cảm giác quen thuộc kia —— một loại cảm giác run rẩy từ tận sâu trong linh hồn lúc áp chảo bánh nướng.

Có một số việc cô không muốn nghĩ nhiều, bởi vì càng nghĩ thì sẽ càng ràng buộc hơn.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc.

Hình như Nam Tầm nghe thấy tiếng ngựa chạy băng băng. Cô ngồi dậy, nhìn về phía xa xa, liền nhanh chóng thấy được một chấm nhỏ màu nâu.

Có người cưỡi ngựa tới đây.

Hư Không Thú chợt cắm vào một câu: “Chúc ngươi may mắn.”

Sau đó Nam Tầm liền thấy rõ người cưỡi ngựa kia.

Cô không ngờ Lệ Sâm sẽ tìm đến đây nhanh như vậy.

Người đàn ông cưỡi ngựa cũng không thay trang phục chuyên cưỡi ngựa, mà mặc bộ đồ Tây như thường đến đây.

Ngựa dừng lại chỗ cách hơn hai mươi mét, người đàn ông sải chân dài, nhảy xuống từ trên ngựa, đến gần phía cô.

Người đàn ông đưa lưng về phía mặt trời, không thấy được rõ khuôn mặt chìm trong bóng râm của anh. Nhưng Nam Tầm thấy được bắp tay cuồn cuộn, cơ bắp săn chắc mỗi khi anh duỗi thẳng đôi chân dài, anh bước đi về phía bên này, bước đi càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng nhanh.

Ừng ực.

Nam Tầm nuốt một ngụm nước bọt.

Sau khi đôi mắt đảo quanh một vòng, Nam Tầm cong khóe miệng lên, lập tức thay bằng khuôn mặt tươi tắn, sau đó chạy vội về phía người đi đến, từ xa đã bắt đầu bày tỏ tình cảm nhớ nhung của mình: “Ba, con rất nhớ ba ——”

Suýt nữa Hư Không Thú bị sặc nước bọt chết.

Thật sự là một người phụ nữ hay thay đổi. À không đúng, phải nói là năng lực tuỳ cơ ứng biến của Nam Tầm quá mạnh mẽ rồi. Nhìn xem khuôn mặt tươi cười này, chân thành biết bao.

Nam Tầm chạy lạch bạch về phía Lệ Sâm, lúc sắp nện vào người anh thì hai chân khẽ đạp, thoáng cái nhảy lên người anh, hai chân vòng eo anh, hai tay kéo cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên sườn mặt anh: “Ba, ba con nhớ ba, hai tháng con rời đi này, ngày nào cũng nhớ ba.”

Lúc nói chuyện, Nam Tầm len lén liếc nhìn, sau khi thấy Lệ Sâm hơi nhếch miệng lên, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên thình thịch.

Thôi xong, khi nào mà ba Lệ Sâm của cô cười như vậy tức là có người sắp gặp xui rồi!

Bây giờ chỉ có hai người ở đây, người xui xẻo ngoài cô ra thì còn có ai chứ?

Nam Tầm ôm chặt Lệ Sâm hơn nữa: “Ba, sao ba lại đến đây vậy? Người ta đang chuẩn bị đi về đó.”

Lệ Sâm không nói gì, cũng không có ôm lại cô. Qua một lúc lâu, lúc Nam Tầm định trượt xuống người anh thì anh mới đưa tay kéo mông nhỏ của cô lại.

Sau đó, anh liền một tay nâng cô như vậy, trầm mặc mà đi về.

Nam Tầm bị anh ôm lên ngựa, rồi nghe thấy Lệ Sâm giục ngựa đi, ngựa dưới thân liền duỗi chân mà chạy, chạy băng băng trong biển thảo nguyên rộng lớn.

Tốc độ có hơi nhanh, vô cùng xóc nảy.

Nam Tầm ôm chặt Lệ Sâm: “Ba cho ngựa chạy chậm một chút đi, con sợ.”

Lệ Sâm hơi rũ mắt xuống liếc nhìn cô, cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Cục cưng à, con rất không nghe lời, cho nên bây giờ ba phải trừng phạt con.”

Nói xong, anh ôm Nam Tầm lên trên người mình, vén váy cô lên…

Có một con ngựa chạy trên thảo nguyên rộng lớn, chạy thật nhanh, lập tức có một đóa hoa nở, có người đang khóc.

Nam Tầm bị Lệ Sâm ôm lên xe. Giữa lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cô không biết, thật sự không biết gì hết.

Nam Tầm hỏi Tiểu Bát trên đường có phát sinh chuyện gì hay không. Tiểu Bát a một tiếng rồi nói không biết, nó không nhìn thấy nghe không được gì suốt cả hành trình. Dọc đường vừa rồi, ba Lệ Sâm đều áp chảo bánh nướng, mà áp chảo bánh nướng đơn giản chính là lực a góc độ a tư thế gì a.

Hết Chương 96: Chậm một chút, con sợ .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page