Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 744: Nhỏ mập láu cá Chu Manh Manh

Edit: Trant/ Beta: RED, Padu, Bao

Thấy Nam Tầm xị má phính, Cung Thần lại bật cười: “Nhưng mà câu đầu tiên của cậu làm tôi cảm thấy cậu là một nhỏ mập vừa ngay thẳng vừa thú vị, nên cũng muốn tìm hiểu chút chút.”

Nam Tầm cười mỉa: “Ôi, xin chân thành cảm ơn bản thân vì đã thay đổi cái nhìn của cậu về một nhỏ mập chỉ bằng một câu nói. Tớ biết tỏng cậu tìm tớ làm gì, cho nên bạn cùng bàn à, không cần nịnh đâu, tớ sẵn lòng giải đáp.”

Cung Thần cười, đưa cốc nước trong khay của mình cho cô, ngả bài: “Sao thứ sáu tuần trước tôi với cậu lại ở ngoài cổng trường?”

Nam Tầm cầm lấy, thong thả súc miệng rồi hỏi ngược: “Thế tối hôm đấy, cậu ra ngoài làm gì?”

Cung Thần đáp: “Thằng Trần Hàn Nhiên muốn ra ngoài đánh một mình với tôi đây, thấy thú vị thì đi thôi. Ai ngờ nó gọi một đám côn đồ tới.” Hơi ngừng : “Chu Manh Manh, cậu theo dõi tôi?”

Nam Tầm nhếch mép: “Bớt tự luyến đi, tớ chẳng qua chỉ muốn trả cuốn truyện cho cậu. Đã hẹn năm ngày nên dù cậu không đòi, tớ cũng sẽ chủ động trả, nhờ vậy mới thấy cậu ngoài cổng trường rồi đi theo. Sau đó ấy mà… Hí, xin lỗi nha, tớ vô tình gặp cảnh cậu bị bọn côn đồ đập dập cành.”

Cung Thần: …

Cung Thần ngả người vào lưng ghế như thể thư thái lắm, song, Nam Tầm vẫn phát hiện cánh tay dưới lớp áo cậu căng chặt.

Cô ung dung rút giấy, lau miệng: “Khi cậu bị đánh sắp ra bã thì bỗng dưng bò dậy, bộp bộp chát chát, liền nghiền bọn chúng tơi bời. Hình ảnh có hơi… ừm, không thích hợp với trẻ em. Cậu đánh đến độ nát mặt người ta, tay tụi nó cũng bị thọc bầy nhầy. Mặc dù dân giang hồ trông xấu xấu tí cũng tiện ‘hành nghề’, nhưng đàn ông con trai sau này muốn lấy vợ mà nhìn gớm quá, đối phương sẽ chạy mất dép. Nói thế nhưng tiền bẩn bọn họ kiếm được cũng chẳng ít, thừa sức trùng tu nhan sắc.”

Nam Tầm không hề dựng chuyện, vì cảnh này không những bị Trần Hàn Nhiên chứng kiến mà còn hù thằng nhỏ nhũn cả chân.

Biểu cảm của Cung Thần khá nặng nề. Không khác cậu đoán là mấy. Từ nhỏ cậu đã phát hiện “hắn ta”, ban đầu cứ nghĩ chuyện “hắn” làm là do bản thân mộng du nên không nhớ được. Tuy nhiên, số lần xảy ra cứ tăng dần và việc “hắn” nghênh ngang để lại hình xăm trên mặt khiến cậu rốt cuộc nhận ra sự tồn tại của “cái người” khống chế cơ thể mình khi mất ý thức.

Dẫu không muốn thừa nhận, Cung Thần cũng biết đó là một nhân cách khác của bản thân.

Nam Tầm kể tiếp: “Sau đó cậu bị thương, tớ khuyên cậu đi mua thuốc nhưng những nhà thuốc xung quanh đều đóng cửa nên tụi mình đành đi xa hơn. Thế là về trễ, trường đã đóng cửa, mà cả hai đều không mang thẻ căn cước nên buộc phải thuê phòng ở một nhà nghỉ tư nhân.”

Nghe cô kể liền mạch lưu loát như đọc thơ, Cung Thần nhìn xoáy vào cô, hỏi từ tốn: “Chu Manh Manh, trông tôi có giống bị ngu không?”

Nam Tầm nghĩ trong lòng: Không giống, nhưng tôi cố ý nói vậy để chứng minh với “chú” rằng: Sở dĩ tôi nói sự thật, chẳng qua bị cậu nhìn thấu mà thôi.

Cung Thần nhìn xuống, hay tai buông thõng đan vào nhau: “Hôm đó tôi uống quá chén, hành động hơi khác thường chứ không phải mất trí nhớ đâu.”

Nam Tầm: Chao ôi, giỏi ghê nhỉ, rõ ràng chẳng biết gì mà nói như đúng rồi. Người bình thường chắc đã tin thật, dù sao chuyện đa nhân cách cũng khá hiếm thấy.

Cô lập tức lườm nguýt, tỏ ý “biết tỏng mà còn hỏi”: “Cậu biết bản thân say cơ à? Tớ nói cậu ấy, bình thường nhìn đúng kiểu con ngoan trò giỏi, không ngờ lại lêu lổng thế. Vị thành niên mà dám đi bar! Còn hút thuốc? Nếu không phải tớ nhiều chuyện đi theo, cậu còn định chơi gái nữa đúng không?”

Tuy đồng ý giữ bí mật với nhân cách thứ hai, nhưng mùi bia rượu, thuốc lá vẫn còn đó. Cung Thần là người nhạy bén và cẩn trọng, Nam Tầm không lừa được. Kề vai sát cánh choảng đám du côn, chạy mô-tô, nửa đêm leo núi ngắm sao gì gì mới là bí mật giữa chú và bé ú.

Nghe vậy, Cung Thần không mớm cung nữa mà thẳng thắn thừa nhận: “Đánh nhau xong, tâm trạng tôi không tốt mới đi ‘thả lỏng’, khi thường không như vậy đâu.”

Nam Tầm trong lòng chậc lưỡi, ngoài mặt thì ra vẻ nghiêm túc gật đầu. Cô chớp chớp mắt, nói: “Yên tâm đi, tớ sẽ giữ bí mật chuyện cậu hút hít, bia rượu. Nhà trường mà biết thì cậu toi đời… Nên là, cậu có nên tỏ chút lòng thành với tớ không? Kiểu tiền bịt miệng ấy?”

Trông cô chuyển sang chế độ gian thương, Cung Thần thầm nghĩ Chu Manh Manh quả đúng là nhỏ mập láu cá.

Cậu không trả lời, chỉ hỏi: “Đọc xong quyển tôi cho cậu mượn chưa?”

Nam Tầm tiếc hùi hụi lắc đầu: “Khi đó quên trả cậu nên cuối tuần ở nhà đọc thêm một hôm, tiếc là vẫn chưa hết.”

Cung Thần búng tay, nụ cười lần nữa xuất hiện trên gương mặt: “Ok, cho cậu mượn thêm năm ngày nữa. Đây là phần thưởng.”

Nam Tầm: … Kẹt xỉ!

Có lẽ Cung Thần tin lời Nam Tầm, hoặc có lẽ không. Song, nếu cậu không muốn người khác biết việc cậu có cả hai nhân cách, Nam Tầm sẽ giả ngu.

Tên đầu sỏ hại trí nhớ của Cung Thần đứt đoạn, Trần Hàn Nhiên, không tới trường, nghe nói xin nghỉ ốm. Thật hay giả thì chỉ Nam Tầm rõ nhất.

Không phải bệnh mà bị dọa hồn lìa khỏi xác rồi.

Mãi đến ba ngày sau, Trần Hàn Nhiên mới về trường. Mặt mày cậu ta tái nhợt, ốm yếu xanh xao vẻ ma ốm. Nghe đám nam sinh phòng kế bên kể, tối hôm đó, họ nghe tiếng cãi cọ từ phòng 520 và tiếng Kim Hạo gào rống.

Sáng ra, ba người được quan tâm từ phòng 520 bước ra. Trong đó, Cung Thần tươi tỉnh, đẹp trai xán lạn như thường, Kim Hạo mặt đen xì, lạnh tanh, Trần Hàn Nhiên thì cúi thấp đầu, mặt có vết máu bầm như bị ăn đấm.

Ai cũng cho rằng vết thâm tím trên mặt Trần Hàn Nhiên là do Cung Thần gây ra, nhưng Nam Tầm có phóng viên tường thuật trực tiếp Tiểu Bát nên biết người đánh cậu ta là Kim Hạo.

Kim Hạo là người kiêu căng, tự phụ, cảm thấy chuyện thuê giang hồ quá nhục nhã, quá không thể tưởng tượng. Mất mặt trước người khác thì thôi, nhưng cứ phải là Cung Thần, người cướp đi ánh hào quang của mình. Kim Hạo sao có thể không giận?

Cậu có niềm kiêu hãnh của cậu, chẳng cần Trần Hàn Nhiên đứng ra giúp.

Bị chỉ chỏ, Trần Hàn Nhiên càng cúi thấp đầu. Cậu ta vốn tưởng đến trường sẽ bị đuổi học, bị bạn bè dè bỉu, cũng như sợ bị bố đánh nên hai ngày nay không dám ló mặt. Không ngờ Cung Thần chẳng những chẳng nói gì, còn hết sức rộng lượng bảo cậu đã dùng hết mười ngàn như phí bồi thường tổn thương tinh thần.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Trần Hàn Nhiên thấy mình thật vô dụng. Hiếm được một lần cầm tiền đi làm “chuyện lớn” mà anh em không cảm kích, kẻ thù chả để ý, chỉ mỗi mình mình lo ngay ngáy, trong lòng không khỏi cảm xúc phức tạp.

Mười phút giải lao giữa giờ ngắn ngủi là quá đủ cho đám học sinh tám chuyện. Drama Tô Di Đình và hoa khôi Ngô Nam Nam cùng tranh một nam sinh đã hết nóng. Hiện tại, ân oán giữa Kim Hạo và tân nam khôi Cung Thần mới là tin sốt dẻo.

Tuy nhiên, chuyện được mọi người bàn luận nhiều nhất mấy hôm nay vẫn là bữa tiệc chào đón học sinh mới được tổ chức bởi thầy Hiệu phó và Hội học sinh vào cuối tháng này, với các tiết mục biểu diễn của phần lớn học sinh khối 11 và một vài học sinh khối 12.

Nhân tài trong trường không ít, nhưng để được lên biểu diễn đêm đó chỉ có những người xuất sắc nhất. Cho nên, bữa tiệc này sẽ rất bổ mắt cho mọi người.

Nghe nói Kim Hạo và bạn gái tin đồn Ngô Nam Nam đã đăng ký một tiết mục chung. Tổ hợp trai xinh gái đẹp, kim đồng ngọc nữ này đảm bảo siêu bùng nổ.

 

Hết Chương 744: Nhỏ mập láu cá Chu Manh Manh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page