Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 730: Tiết tự học buổi tối, giáo viên kiếm chuyện

Edit: Bao/ Beta: Padu, Trant

Thái độ ngoan ngoãn nhận sai của Cung Thần khiến cả lớp xôn xao.

“Tô Di Đình bị sao thế nhỉ? Bình thường tiết này người nói chuyện đầy ra thì chẳng thấy bắt ai? Không lẽ do hôm nay Cung Thần làm bạch mã hoàng tử của cậu ta bẽ mặt nên mới lạm dụng việc công để báo thù tư?”

“Ối giồi, tưởng mình là ai đấy. Ngoài gia đình có điều kiện ra thì còn chẳng xinh bằng hoa khôi Ngô Nam Nam, học cũng thua Khương Thư Văn, hỏi sao Kim Hạo gai mắt.”

“Có giỏi đi mách với chủ nhiệm ấy. Học sinh do hiệu trưởng đích thân dẫn tới mà cậu ta nghĩ báo với cô chuyện cỏn con này sẽ bị ghi lại á? Tự dưng bị ghét còn chả ích lợi gì, đúng là không biết đối nhân xử thế.”

Mã Tuyết Kỳ chuyển thẳng từ thì thầm sang âm vực bình thường: “Người nào đó mới vừa khóc lóc chạy ra từ bụi cây, chắc lòng khó chịu nên muốn tìm nơi phát tiết ý mà.”

“A, tớ cũng thấy nè! Kim Hạo nói gì đó với Tô Di Đình trong bụi cây rồi hai người bỗng nhiên cãi vã.” Bạn nữ này nói xong lập tức tự bịt miệng. Cô nàng không đủ trình để chọc Tô Di Đình.

Tô Di Đình nghe cả lớp chất vấn mình, sắc mặt ngày càng khó coi, căm hận lườm Mã Tuyết Kỳ.

Mã Tuyết Kỳ vô tội xòe tay: “Lớp phó học tập nhìn tôi làm chi? Tôi chỉ có sao nói vậy thôi, hơi lớn tiếng buôn chuyện xíu thì có to tát gì đâu? Hai người nhắc nhở, người ta cũng xin lỗi rồi, còn muốn mách lẻo với giáo viên à? Đụng chút là méc người lớn, học sinh cấp một hay gì?”

“Mã Tuyết Kỳ, mày!”

Mã Vĩnh Phi ho khan: “Thôi bỏ đi Tô Di Đình, cũng chẳng phải chuyện lớn gì mà.” Cậu không muốn thấy hai tổ tông này lại đánh nhau.

May thay, chuông hết tiết đúng lúc vang lên, đám học sinh đói lả chờ không kịp vọt bắn khỏi lớp, bầu không khí giương cung bạt kiếm nhờ đó bị phá tan.

“Manh Manh, đi, ăn trưa thôi ~” Mã Tuyết Kỳ hô tên Nam Tầm, sau đó gọi Khương Thư Văn và Trần Hâm rồi đắc ý bước ra khỏi cửa, sách vở trên bàn cũng không thèm dọn.

Nam Tầm đáp một tiếng đuổi theo các bạn.

Tiểu Bát bất ngờ nói: “Nam Tầm, ác niệm của Cung Thần vừa giảm 0.1 điểm! Ngươi ghê nha, gia còn không biết sao tự nhiên rớt lúc này nữa.”

Nam Tầm sửng sốt, sau đó hài lòng cong cong khóe miệng. Giảm là ổn rồi, tuy chỉ có 0.1 nhưng đây đã là một khởi đầu tốt.

Cơ mà điểm ác niệm giảm vì mình nhận quyển tiểu thuyết trinh thám đó hả? Hay do con heo bô trai mình vẽ ta? He he, hình như mình vừa mò ra cách sống chung với Cung Thần.

Mặc dù Nam Tầm ngồi ngay sát tường nhưng đây là bàn cuối nên không cần Cung Thần nhường chỗ, chỉ cần lùi ghế là có thể ra ngoài. Cung Thần vốn cũng nào có ý định này. Cậu chàng dựa người ra sau, chiếc ghế cứng ngắc vậy mà có cảm giác mềm mại mắc tiền hơn hẳn.

Cậu dõi theo thân hình tròn vo đi xa lại cúi đầu xem hai cái đầu heo trên giấy nháp, không nhịn được phụt cười.

Không ngờ nhỏ mập còn có thiên phú như thế, con heo này… Ừm, rất đẹp trai.

Cung Thần gấp đôi tờ giấy vô dụng vốn nên vứt đi, vừa hay tách hai con heo một béo một gầy ra, nhét vào một quyển sách. Sau đó cậu đứng dậy, mặt mày đầy ý cười, hai tay đút túi quần bước đi, hoàn toàn không nhìn ra được vừa bị Tô Di Đình bắt lỗi.

Trên đường đi hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt mà nam sinh vẫn tỉnh rụi, thong dong hướng về phía căn tin.

Lần trước khi Cung Thần xuất hiện ở nhà ăn, mọi người bàn tán xôn xao là vì gương mặt tuấn tú cùng với hình xăm của cậu. Song lần này khi cậu xuất hiện, tiếng nghị luận còn nhiệt liệt hơn, ai ai đều nói về cuộc chạm trán giữa cậu và Kim Hạo. Cho dù không được tận mắt chứng kiến, cũng sẽ được người bên cạnh kể lại một cách sinh động, tường tận nhất.

Bốn người Nam Tầm ngồi với nhau. Mã Tuyết Kỳ mới rồi còn chặn họng Tô Di Đình giờ đã tươi phơi phới: “Đồ ăn hôm nay không tệ.”

“À phải, mấy cậu đoán xem chốc nữa Kim Hạo có tới không?”

“Không.” Nam Tầm phối hợp trò chơi suy đoán của cô bạn.

“Tại sao cậu nghĩ thế Manh Manh?” Mã Tuyết Kỳ cười hì hì hỏi.

“Chẳng phải cậu bảo lòng tự trọng Kim Hạo cao lắm à? Hôm nay bị mất mặt như vậy, chắc là không muốn thấy ai đâu?” Nam Tầm nói xong, bắt đầu gặm đùi gà. Hồi trước cô thường ăn bốn cái, giờ đã giảm thành ba, cá cũng mua ít hơn một miếng.

“Ha ha, tôi cũng đồng quan điểm với Manh Manh.” Mã Tuyết Kỳ vui vẻ nói.

Trần Hâm liếc hai người một cái rồi rũ mắt, không đáp lời, chi lo cúi đầu ăn cơm.

Khương Thư Văn ăn đã no cầm khăn giấy lau miệng, nói: “Tớ vẫn chưa tra được bối cảnh của Cung Thần, nhưng chính vì vậy cậu ta mới càng không dễ đụng, bởi người thường không thể nào giấu được thân phận với hội học sinh.”

Trừ Nam Tầm ăn đến hăng say ra, ai nấy đều hơi biến sắc.

Mã Tuyết Kỳ sờ sờ cằm, suy tư: “Cuối tuần tui về hỏi bố thử, xem ông có biết tai to mặt lớn nào họ Cung không.”

***

Tiết tự học tối đầu tiên bắt đầu từ 7 giờ 10 phút dến 8 giờ, sẽ có thầy cô giám sát trên bục nên cần phải về lớp. Hai tiết tự học sau do học sinh tự bố trí, có thể đến thư viện hoặc học tại lớp. Tuy nhiên do hai tiết cuối dựa vào ý thức, đa số học sinh nào sẽ ngoan ngoãn học hành, không đi tham gia hoạt động được tổ chức bởi hội học sinh thì cũng tới các câu lạc bộ phát triển sở thích bản thân.

Giáo viên phụ trách lần này là thầy ngoại ngữ họ Triệu ăn mặc sành điệu, nghe nói được trường mời về từ nước ngoài với lương cao. Tuy là người bản xứ nhưng thầy Triệu ở nước ngoài từ nhỏ, thành ra có thể nói thông thạo cả tiếng mẹ đẻ lẫn ngoại ngữ.

Nam Tầm cảm giác được ông thầy này cứ nhìn đăm đăm… Cung Thần bên cạnh mình. Cô bỗng nhớ ra Tô Di Đình ngoài làm lớp phó học tập còn làm đại biểu cho môn của thầy Triệu. Ông ta trước nay luôn thiên vị Tô Di Đình bởi vì cô nàng không những học giỏi mà bối cảnh còn hoành tráng.

Triệu Kiệt Hào bất chợt đứng dậy tới trước mặt Cung Thần, gõ gõ lên bàn cậu, đanh giọng: “Cậu học sinh mới, tôi để ý anh ngồi thơ thẩn mười phút rồi đó, bài tập hôm nay đã làm xong chưa? Nội dung bài ngày mai chuẩn bị chưa? Anh có biết thời gian quý giá bao nhiêu không hả? Bố mẹ các anh bỏ tiền để các anh tới đây học chứ không phải để mơ mơ màng màng.”

Cung Thần từ từ chuyển tầm mắt sang người đàn ông đang nhìn xuống từ trên cao, nở nụ cười: “Vất vả thầy phải quan sát em tận mười phút. Có điều em làm xong cả rồi ạ, nên em mới muốn ngồi yên tĩnh một chút. Nếu em làm chướng mắt thầy thì cho em xin lỗi ạ.”

Triệu Kiệt Hào không ngờ học sinh này dám đáp trả mình trước mặt cả lớp, mặt mày lập tức trở nên khó coi: “Lấy bài ra cho tôi kiểm tra.”

Cung Thần cười lễ phép trả lời: “Vâng, thầy chờ em một lát.” Chỉ thoáng sau, cậu đã lôi hết bài tập của các môn ra: “Đây là bài tập số học, đây là ngữ văn, vật lý…”

Từ lúc Triệu Kiệt Hào tới chỗ Cung Thần, cả lớp đã đồng loạt dừng bút, ngoảnh nhìn về phía này.

Nghe thấy hai người đối thoại, ai nấy đều không khỏi sửng sốt.

Bài tập đầu năm tuy không nhiều, nhưng cộng lại cũng không ít, ít cũng hơn một tiếng mới xong. Vậy mà Cung Thần đã hoàn thành hết ?

Cũng có người trước giờ vẫn âm thầm chú ý Cung Thần, lại nhận ra cậu ta đâu có tốn bao nhiêu thời gian làm bài tập.

Ấn tượng của Triệu Kiệt Hào về Cung Thần vốn đã không tốt: chẳng những có hình xăm đú đởn, mà ngày đầu đến lớp đã gây chuyện. Thân phận của Kim Hạo ai cũng rõ, khi Kim Hạo mới vào trường thầy cô đã từng nói, đừng quản quá chặt, cậu ta cũng là kiểu không gây sự, thành tích học tập lại còn tốt, thầy cô đương nhiên hài lòng.

Vậy mà cái cậu học sinh mới này vừa tới đã gây chuyện. Nghe Tô Di Đình nói, thằng nhóc này còn chẳng coi kỷ luật ra gì. Thế nên ấn tượng của Triệu Kiệt Hào lại càng tệ.

Nhưng hiện tại thấy bài tập của Cung Thần đã hoàn thành hết, biểu cảm của thầy Triệu thoáng chốc trở nên ngượng ngùng.

Mà đã xấu hổ rồi thì bản năng là… bới móc.

“Hôm qua thầy dặn các em chuẩn bị bài đọc ngày mai, sao em không chuẩn bị?” Triệu Kiệt Hào chỉ vào cuốn sách ngoại ngữ sạch sẽ đến mức chưa từng mở, ngón tay còn chọc vào sách vài cái.

Cung Thần cau mày liếc ông một cái, hỏi ngược lại: “Thầy làm sao biết em chưa chuẩn bị?”

Triệu Kiệt Hào nổi giận: “Trang sách sạch trơn, không một dấu vết ghi chú, chẳng lẽ tôi oan cho em chắc?”

Cung Thần mỉm cười ôn hòa: “Thầy thật sự oan cho em rồi. Người ta đánh dấu là vì không hiểu, còn em thì đã hiểu hết. Đã hiểu rồi thì vẽ vời làm gì nữa cho rối mắt?”

“Hiểu hết? Ha! Đừng mạnh miệng trước mặt tôi!” Triệu Kiệt Hào chưa kịp phản bác xong, thì Cung Thần đã từ tốn lên tiếng:

“Bài đọc này tổng cộng có 651 từ, 62 câu. Trong đó có 22 câu đơn, 18 câu song song, 16 câu phức, 6 câu phức có cấu trúc song song. Phần câu phức và câu song song này chính là trọng điểm bài giảng ngày mai. Thầy thấy em nói có đúng không?”

Triệu Kiệt Hào vẻ mặt dần ngơ ngác. Ông chưa từng đếm bao nhiêu câu, nhưng quả thật trong bài có 16 câu phức, 6 câu phức song song, và đúng là ông định giảng kỹ phần đó vào buổi học sau.

Không ngờ tên nhóc này lại nằm lòng, như thể đã lén xem qua giáo án của ông vậy!

Cung Thần mỉm cười nói thêm: “Nếu cần, em còn có thể đọc thuộc lòng cả bài này ngay tại chỗ cho thầy nghe. Thầy muốn nghe không ạ?”

Triệu Kiệt Hào tưởng mình nghe nhầm. Đọc thuộc lòng?

Bình thường giao cho học sinh đọc thuộc một hai đoạn cũng phải mất vài ngày, vậy mà cậu ta lại muốn đọc luôn cả bài?

Gương mặt thầy Triệu trở nên phức tạp, ho nhẹ một tiếng: “Vậy em đọc thử một lần đi.”

Nghe nói Cung Thần định đọc thuộc lòng bài văn dài kia, cả lớp đều sửng sốt không tin.

Đùa nhau chắc? Đừng nói là tiếng Anh, đến cả tiếng Việt họ cũng chẳng thể học thuộc nhanh thế được!

Nhưng rồi giọng đọc của Cung Thần vang lên.

Phát âm còn chuẩn hơn cả CD, nhịp điệu rõ ràng, trôi chảy, lưu loát không thể bắt bẻ.

Cậu lười biếng dựa ghế, không giống đang học thuộc, mà như đang đứng trên bục cao đọc diễn văn tại lễ đường sang trọng.

Khi cậu dừng lại, cả lớp vẫn còn đắm chìm trong cảm giác như vừa được nghe một bài phát biểu của hoàng tộc phương Tây.

Triệu Kiệt Hào há hốc miệng, cuối cùng chỉ thốt ra được một tiếng: “Tốt!”

Từ hôm đó trở đi, ông không còn gây khó dễ cho Cung Thần nữa, còn cả lớp thì như được rửa mắt.

Mẹ kiếp, tên này đúng là không thể đùa được!

Trong lớp có nhiều người học tiếng Anh từ nhỏ, như Tô Di Đình hay Mã Tuyết Kỳ, nhưng ai cũng cảm thấy Cung Thần giọng điệu không giống người học… mà giống như quý tộc đang nói.

Còn người khác, dù có nói trôi chảy đến mấy, cũng chỉ như dân thường đang đọc bài.

Nam Tầm lén nhìn Cung Thần một cái, mẹ nó, nãy đẹp trai quá.

Sự việc vừa rồi đã qua, nhưng vẫn có không ít ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía này, có người kinh ngạc, có người ngưỡng mộ. Cung Thần không quan tâm, lúc nãy là nhìn bàn ngẩn người, bây giờ lại chuyển sang nhìn ra cửa sổ ngẩn người.

Nam Tầm cảm thấy chắc cô và Cung Thần là hai chuyên gia ngẩn người trong lớp này.

“Tớ cũng thích ngẩn người.” Nam Tầm bỗng thấp giọng nói.

Cung Thần thu ánh mắt lại, nhìn cô: “Không phải tớ thích, mà vì tiểu thuyết đã cho cậu mượn rồi, nên hiện giờ không còn việc gì làm.”

Nam Tầm: …

Dối trá.

Cung Thần hơi nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Sao không đọc luôn quyển đó đi? Dù sao cũng đang rảnh.”

Nam Tầm đáp: “Ừm… tớ tính một lát sẽ tìm góc khuất trong thư viện đọc, hoặc là chui vô chăn đọc, như vậy có bầu không khí hơn.”

Cung Thần cong môi: “Tớ tưởng là cậu sợ bị phát hiện.”

Nam Tầm gật đầu, hào sảng thừa nhận: “Cũng đúng đó. Dù sao cũng là sách của cậu, nếu làm mất tớ không đền được đâu.”

Cung Thần dừng một chút, rồi đột nhiên hỏi: “Vậy sao cậu thích ngẩn người?”

Nam Tầm nở nụ cười thần bí: “Vì tớ đang suy nghĩ những chuyện lớn bao trùm cả thế giới. Cậu có tin ngoài thế giới này còn vô số thế giới khác không? Phật nói: ‘Ba nghìn đại thế giới, hàng tỷ tiểu thế giới’. Nhất định đâu đó còn có những người khác, sống một cuộc đời khác.”

Cung Thần nhìn cô như có điều suy nghĩ: “Cậu tin Phật?”

“Không. Tớ chẳng tin gì cả, chỉ tin chính mình. Ví dụ như hiện tại tớ đúng là một cô béo, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ giảm cân thành công, trở thành đại mỹ nữ, vì tớ tin chính mình.”

Cung Thần liếc nhìn eo thùng nước kia, khóe môi nhếch lên: “Thế sao trước kia không giảm, giờ lại nghĩ tới?”

“Vì trước đó tớ muốn thể nghiệm nhân gian ấm lạnh, hiểu một thế giới mà chỉ người béo mới hiểu. Giờ thể nghiệm đủ rồi, tất nhiên phải quay về thế giới thường.”

Tiểu Bát âm thầm mỉa mai: Thần côn Tầm.

(Dành cho ai đã quên thì thần côn chỉ mấy người tự xưng là thầy xem tướng, mượn mê tín dị đoan, thầy bà rởm đồ đó, để chuyên đi lừa đảo)

Cung Thần hơi nghiêng người về phía Nam Tầm, cô biết, đây là biểu hiện cho thấy cậu chàng đang có hứng thú nghe.

“Trong đầu tớ cất giấu rất nhiều điều sâu xa, mà chỉ có tớ mới hiểu được thôi.” Nam Tầm làm bộ thần bí, cười tủm tỉm: “Khi đứng trước biển, cậu nghe thấy gì? Sóng vỗ, hay tiếng hải âu? Còn tớ nghe thấy cuộc chiến dưới đáy biển, cá mập hung dữ đang dí theo một nàng tiên cá xinh đẹp. Còn khi cậu đứng giữa rừng trúc, cậu nghe thấy gì? Gió xào xạc, lá rơi, trúc reo? Tớ thì nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm vang vọng khắp núi rừng.”

“Trong lòng tớ, có một con ác ma.”

Nam Tầm cười càng mờ ám, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh: “Không chỉ tớ, mỗi người đều có một con ác ma trong lòng. Khác nhau là ở cách người ta kiểm soát nó. Nếu kiểm soát tốt, ác ma có thể trở thành sức mạnh hữu ích. Nếu kiểm soát không tốt, cuối cùng chính nó sẽ nuốt chửng cậu.”

Cung Thần lặng lẽ nhìn cô, trong mắt thoáng hiện một tia sáng kỳ lạ.

Hết Chương 730: Tiết tự học buổi tối, giáo viên kiếm chuyện.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page