Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 715: Ngoại truyện Ngụy Xương: Khúc ca biển cả

Ngụy Xương không bao giờ có thể quên ngày hôm đó, Lam Lam nằm trong vòng tay anh ngân nga đứt quãng, chưa đầy một bài thì vĩnh viễn nhắm mắt với khuôn mặt thanh thản, khóe miệng ngậm nụ cười.

Anh ôm cô thật lâu, vùi đầu vào cổ cô không muốn buông ra. Đôi mắt dần cay xót, song đã hứa với Lam Lam không khóc, anh nhất định sẽ làm được.

Anh có thể kiềm chế những giọt nước mắt của mình, nhưng trong tim thì sao?

Trái tim này đang rỉ máu.

Anh mất đi người mình dành hết tình cảm yêu nhất cuộc đời này. Cô đi rồi giống như khoét một lỗ hổng trong tim anh, mang đến những cơn đau tưởng chừng có thể bóp anh nghẹt thở bất cứ lúc nào.

Khi Ngụy Xương vẫn đang chìm đắm trong bi thương chưa thể thoát ra, tiếng khuấy nước khẽ khàng khiến anh bừng tỉnh.

Ngụy Xương cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn mặt biển xung quanh du thuyền.

Dường như có thứ gì đó đang bơi lại đây.

Ngụy Xương mặt vô cảm nghĩ: Là cá mập sao?

Nếu ăn luôn anh được thì càng tốt, như vậy không phải là anh nuốt lời. Anh không cần cố gắng sống, đợi đến lúc chống đỡ không nổi mới đến tìm cô nữa.

Tuy nhiên khi một người cá đen nhô lên từ dưới biển, vẻ mặt của Ngụy Xương đột nhiên biến đổi.

Đầu tiên là một, sau đó có rất nhiều.

Ngày càng nhiều người cá đen trồi lên để lộ nửa thân trên săn chắc, vây quanh anh và du thuyền.

Tiếng hát của Nam Tầm đã dẫn họ tới, nhưng ngay khoảnh khắc thấy Ngụy Xương, những người cá giống đực tuấn tú này lập tức chuyển sang trạng thái phòng thủ chiến đấu. Khuôn mặt đẹp đẽ chẳng mấy chốc được bao phủ bởi vô số vảy đen, ngực và cánh tay cũng nhanh chóng mọc ra lớp vảy cứng cáp.

Ánh mắt họ đầy hung ác nhìn chằm chằm Ngụy Xương, nhe những chiếc răng sắc nhọn vô cùng như muốn ngay lập tức cắn đứt cổ họng anh.

Nhưng Ngụy Xương hoàn toàn không sợ hãi, thay vào đó lại chạm khuôn mặt của người cá trong lòng mình, thì thầm với cô: “Lam Lam, tộc nhân của em tìm đến rồi. Nếu giờ em còn tỉnh thì tốt quá, nhìn thấy bọn họ, chắc em sẽ vui lắm…”

Mấy người cá đen phía trước đã rục rịch, muốn xé xác con người này ra, song đúng lúc này một con người cá đen khác nhe răng, dùng sóng âm mà Ngụy Xương không nghe thấy để nói gì đó.

Sau đó, những người cá đen này ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người con gái đã chết mà người đàn ông ôm trong lòng.

Con người giống cái này thực sự là một người cá lam cao quý ư? Bài hát của biển vừa rồi cũng là do nàng hát?

Nhưng, nàng không có đuôi cá, rõ ràng là một con người mà.

Người cá đen truyền tin này khi nhận ra hai người trên du thuyền liền dỡ bỏ sự phòng bị, vảy đen trên người thu về để lộ ra gương mặt tuấn tú đầy vẻ buồn bã.

Hắn bơi về phía trước một đoạn, một tay đỡ thành du thuyền, tay kia vươn về phía Ngụy Xương, ánh mắt lạnh lùng: Giao cô ấy cho tôi.

Người cá đen này rất nổi bật giữa đám người cá đen trong trạng thái phòng thủ chiến đấu khác. Ngụy Xương nhìn chằm chằm một lúc, nhanh chóng nhận ra.

Là người cá đen anh cứu năm đó. Chuẩn xác mà nói, là vì Lam Lam nên anh mới cứu.

Nó đang đòi cơ thể của Lam Lam sao?

Không, Lam Lam là của anh!

Ánh mắt Ngụy Xương phút chốc trở nên dữ tợn, liều chết ôm chặt người con gái vào lòng không buông.

Lam Lam đã gả cho anh rồi, đây là vợ của anh, sau này hai người phải được chôn cất cùng nhau!

Người cá đen nhìn hành động của anh, mặc dù Ngụy Xương không hiểu ngôn ngữ của người cá, nhưng từ biểu cảm trên mặt hắn, có thể thấy được vẻ mặt chế giễu còn có… căm hận.

Ngụy Xương giật mình, bàn tay hơi buông lỏng.

Anh vậy mà có thể hiểu được ý nghĩ trong mắt hắn. Anh đã độc chiếm cô nhiều năm như vậy, cuối cùng không những không chăm sóc tốt cho cô, thậm chí khiến cô đánh mất tính mạng của mình.

Giờ cô đã chết, tộc nhân muốn mang xác cô đi. Anh có lí do gì từ chối?

Nhân lúc anh thất thần lơi tay, người cá đen cướp lấy người cá đã hóa hình người.

Ngụy Xương biến sắc, cuống cuồng nắm lấy cánh tay cô: “Để tôi nhìn cô ấy một lần nữa, chỉ một lần nữa!”

Người cá đen ánh mắt lạnh lùng, kéo từng chút từng chút một cánh tay người con gái ra khỏi tay anh.

Ngụy Xương đành trơ mắt nhìn vợ mình bị người cá đực này cướp mất. Đôi chân của cô lại một lần nữa ngâm trong nước biển, sau đó hắn dùng móng vuốt xé toạc chiếc váy trên người cô, để lộ cơ thể trần trụi.

Mắt Ngụy Xương trừng to như muốn nứt ra, hét vào mặt nó: “Dừng lại! Tên cầm thú này!”

Người cá đen mặt đầy chế giễu: Người cá vốn dĩ không mặc quần áo.

Hai mắt Ngụy Xương đỏ ngầu. Người cá giống cái vốn dùng mái tóc dài che đi phần thẹn thùng trên ngực, dùng vảy cá che đi nơi riêng tư. Nhưng Lam Lam đã không còn đuôi cá nữa, lẽ nào con cá đen này muốn Lam Lam trần truồng lõa lồ trước mặt nhiều giống đực như vậy?

Có điều ngay sau đó, Ngụy Xương trừng to mắt. Đôi chân của Lam Lam không biết từ lúc nào lại biến thành đuôi cá rồi! Trên mặt của những người cá khác cũng kinh ngạc không kém gì anh.

Ngụy Xương vui mừng khôn xiết, ánh mắt hiện vẻ điên cuồng, khẩn trương hỏi người cá đen: “Lam Lam có thể sống lại đúng không? Có phải không? Xem kìa đuôi cá của em ấy lại biến ra được rồi, có phải rất nhanh em ấy sẽ sống lại không? Nói cho tôi biết, người cá đen, có phải như vậy không?”

Ánh mắt của cá đen từ đầu đến cuối đều lạnh thấu xương. Có lẽ nó không hiểu ý của Ngụy Xương, cũng có thể đoán được nhưng không muốn nói cho anh biết.

Con người chết đi không thể sống lại, người cá cũng vậy. Nếu cô có thể ngân lên khúc ca biển cả sớm hơn một ngày, hắn có thể đưa cô ấy trở lại núi san hô sớm một chút. Có lẽ phù thủy biển sẽ có cách cứu cô.

Tuy nhiên, người cá đen cũng từng nghe qua lời đồn này, người cá lưu luyến đất liền sẽ bị biển cả nguyền rủa, hai chân không thể biến trở lại đuôi cá, mà không có đuôi cá làm sao trở lại được núi San Hô? Cô sẽ bị biển cả nhấn chìm!

Chỉ đến khi chết, biển cả mới tha thứ một lần, để cô trở lại thành người cá.

Vì vậy, cô thực sự chết rồi.

Người cá đen buồn bã nhìn người cá lam trong lòng mình, sau khi liếc qua Ngụy Xương lần cuối thì ôm cô chìm xuống đáy biển. Những người đen kia cũng theo đó chìm vào trong nước.

Nếu không phải Ngụy Xương từng cứu sống người cá đen kia, có lẽ anh đã bị những người cá đen hung dữ xé xác rồi. Anh thoát được một kiếp, cho dù cũng chẳng tha thiết gì.

Trong nháy mắt, giữa sóng nước bao la chỉ còn độc chiếc du thuyền, cùng người đàn ông lẻ loi.

Ngụy Xương sửng sốt một hồi, đột nhiên điên cuồng hét lên với mặt biển mênh mông: “Đừng đi! Trả lời tôi, Lam Lam có thể sống lại không? Trả lời tôi— ”

Từ sau hôm đó, Ngụy Xương có lẽ đã điên rồi.

Anh rõ ràng tận mắt thấy Lam Lam của anh trút hơi thở cuối cùng, nhưng đáy lòng vẫn nuôi một tia hi vọng mong manh, như ngọn nến lay lắt giữa gió lạnh, yết ớt đến nỗi một trận gió bất kì thổi qua cũng có thể làm nó tắt lụi.

Nhưng nó vẫn đang cháy!

Núi San Hô ở đâu? Người cá ở đâu? Anh phải tìm được Lam Lam.

Ngụy Xương nhớ tới nhà khoa học điên từng kiên quyết tin vào sự tồn tại của người cá. Lúc đầu, anh cũng để Phương Hằng cử người trông chừng, vì cho rằng người này sẽ gây chuyện rắc rối gì đó. Nhưng rồi ông ta mất tích, lúc đó người cá nhỏ lại biến ra đôi chân, anh không để ý nữa.

Phương Hằng nhanh chóng tìm ra tung tích của tiến sĩ điên kia, không ngờ ông ta trở thành người phụ trách chính của một viện nghiên cứu khoa học bí mật.

Tiếp tục điều tra, lại phát hiện ra càng nhiều thứ đáng kinh ngạc hơn nữa. Dự án mà bọn họ đang nghiên cứu lại có liên quan đến người cá. Nghe nói từng thu được một mảnh vảy quý giá của người cá.

Ngoài ra, người đầu tư xây dựng viện nghiên cứu dưới lòng đất này là một người phụ nữ. Ngụy Xương tuyệt đối chưa từng gặp, nhưng người phụ nữ này lại cho anh cảm giác rất quen thuộc.

Ngụy Xương tìm đến cô ta đề nghị hợp tác.

Người phụ nữ nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, khiến anh rất không vui.

“Anh ba, nghe nói vợ anh mất tích.” Đối phương bất ngờ lên tiếng.

Người phụ nữ vừa mở miệng, ánh mắt Ngụy Xương chợt đanh lại, giọng lạnh thấu xương: “Tần. Văn.”

Tần Văn cười khúc khích: “Anh ba, anh chắc phải nhớ thương em suốt sáu năm đấy nhỉ, em vừa cất lời anh đã nhận ra rồi.”

Ngụy Xương khẽ nheo mắt, toàn thân phát ra hơi thở vô cùng nguy hiểm. Nhưng mặt Tần Văn không chút thay đổi nói: “Em biết bây giờ anh rất muốn giao em cho cảnh sát, hoặc là trực tiếp giết luôn? Nhưng Ngụy Xương, tôi nói cho anh biết, viện nghiên cứu này hoạt động đã sáu năm, mà tiến sĩ Triệu là người điên hoặc phải nói là kẻ ngốc chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu, viết báo cáo, thành quả nghiên cứu suốt sáu năm nay đều nằm trong tay tôi. Lẽ nào anh không muốn biết?”

Nói rồi cô ta nở nụ cười đắc thắng: “Anh ba muốn biết bí mật của người cá? Lúc đầu mới phát hiện đám người cá này tồn tại quả thật tôi cũng sợ lắm luôn.”

Cô ta dùng ánh mắt mắt bệnh hoạn nhìn Ngụy Xương chòng chọc, cười hì hì nói: “Thì ra người con gái mà anh ba thích lại là một con người cá.”

Vẻ mặt của Ngụy Xương bỗng thay đổi.

“Năm đó nhặt được một chiếc vảy cô ta đánh rơi. Kết quả nghiên cứu đúng là khiến Tần Văn tôi bật ngửa. Anh vì một con cá mà phái người truy bắt tôi khắp nơi, anh có biết tôi đã trải qua những ngày tháng trốn chui trốn lủi khốn khổ như thế nào không? Không dám ở khách sạn, ăn xin dọc đường như một kẻ ăn mày, sống một cuộc sống không bằng chó lợn, thậm chí còn bị những tên ăn mày khác làm nhục! Khó khăn lắm mới lén vượt được biên trốn ra nước ngoài phẫu thuật chỉnh hình, làm giả được cái thân phận, mới một lần nữa trở về nước. Ngụy Xương, ha ha, tôi nói cho anh biết, anh mất vợ là đáng đời! Chó còn biết nhớ nhà, nhưng người cá anh yêu thương sáu năm đã vứt bỏ anh để về biển lớn rồi! Cô ta đến con chó còn không bằng—”

“Pằng” một tiếng, viên đạn xuyên trán Tần Văn. Cô ta vẫn duy trì biểu cảm trợn tròn mắt ngã ra ghế, dường như không biết sao Ngụy Xương lại nổ súng.

Anh không muốn biết kết quả nghiên cứu nữa? Không muốn biết bí mật của người cá?

Điều Ngụy Xương muốn trước nay đều không phải những thứ này.

Chương 716: Ngoại truyện Ngụy Xương: Tuyệt đối không buông tay

Ngụy Xương thong thả cất súng, nói với Phương Hằng: “Mau tiếp quản nơi này.”

Phương Hằng liếc qua Tần Văn, không một chút thương cảm.

Chú từng hỏi anh Ngụy lý do nghi ngờ Tần Văn khi chưa có bằng chứng xác thực, mà đấy còn là con ruột ông Tần, anh Ngụy chỉ nói một câu: Vì cái chết của hai người anh chính là mưu đồ của ả.

Vào thời điểm đó, ngay cả Phương Hằng – một người đàn ông đã trải qua bao gió tanh mưa máu ở giới ngầm cũng phải sững sờ hồi lâu. Chú còn miên man nghĩ, nếu Ngụy Xương đoán được Tần Văn là hung thủ thì tại sao không vạch trần ả ta ngay lúc đó. Với tính cách anh, nhất định đã nắm được ít nhiều chứng cứ. Anh không nói, một là vì chuyện quá là giật gân, hai là… Haiz… Trong tâm khảm, anh Ngụy cũng không muốn ông Tần phải nhận thêm sự đả kích nào nữa, cho dù sống trong giả dối và lừa lọc cũng được.

Anh… cũng không tàn nhẫn, vô tình như những gì mình thể hiện.

Người cá là cấm địa của anh, Tần Văn tự tìm chết.

Trước đó, thấy người cá nhỏ xanh xao ốm yếu, chú Phương đã rất ngạc nhiên. Tuy vậy hai người vẫn cư xử như thường nên chú đành ôm mối hoài nghi trong lòng.

Không lâu sau, chú không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng khi gặp mặt, Ngụy Xương trông như mất hồn, cũng không thấy cô bé đâu nữa.

Ngụy Xương nói rằng Lam Lam bị bệnh nặng không thể không trở về biển, nhưng anh nhất định sẽ tìm được Lam Lam.

Phương Hằng thở dài. Hy vọng mọi thứ đúng như lời anh Ngụy nói.

Nhà bác học điên chẳng mấy phản ứng khi viện nghiên cứu bị người lạ tiếp quản, miễn là đủ tài chính để tiếp tục dự án vĩ đại này.

Ngụy Xương yêu cầu ông ta giúp mình tìm nơi cư ngụ của người cá, nếu không sẽ cắt đứt hết viện trợ. Tiến sĩ Triệu đành phải tạm thời dừng việc nghiên cứu ADN.

Nếu lúc đầu bị đe dọa phải làm việc này, thì nửa năm sau đây là việc tiến sĩ Triệu cần thiết thực hiện. Bởi vì sau nửa năm, chuỗi ADN mà ông ta lấy được từ ​​vảy của người cá bị đột biến! Điều này đồng nghĩa với việc những thành quả ông ta dày công nghiên cứu bấy lâu nay có thể đứt gánh giữa đường!

Nhất định phải tìm được một người cá còn sống hoặc chí ít là một mảnh vảy mới. Khi người phụ nữ kia tìm đến, chiếc vảy đã trong tay cô ta vài tháng mà ông ta vẫn có thể tìm thấy các tế bào sống bên trong, chứng tỏ các tế bào trong vảy của người cá tồn tại rất lâu!

Đôi mắt híp già nua của tiến sĩ Triệu sáng lập lòe. Nếu có thể tiến hành giải phẫu cơ thể sống của người cá, há chẳng phải càng tốt hơn sao?

Ông tiến sĩ này một khi đã bắt đầu vào guồng công việc thì rất điên cuồng, chẳng mấy chốc liền phân tích ra tập tính sinh hoạt cùng rất nhiều đặc tính khác của người cá.

Chúng là động vật quần cư giống con người, có phổ âm tần* rất rộng, có thể dùng cả sóng siêu âm mà con người không thể nghe thấy lẫn âm thanh trong ngưỡng nghe của con người. Về hình dạng, giống cái của chúng đẹp tựa tinh linh, trong khi giống đực thì hung hãn tàn bạo, có khả năng tấn công mạnh mẽ.

[*Âm tần: Tần số âm thanh]

Vì là động vật biến nhiệt nên theo tập tính sẽ di cư theo nhiệt độ nước. Tuy nhiên dựa vào thông tin Ngụy Xương cung cấp, người cá sống ở một nơi gọi là núi San Hô, do đó tiến sĩ Triệu tạm thời kết luận: người cá sẽ ngủ đông khi trời lạnh.

Vùng đáy biển có san hô, còn là một khu vực rộng lớn cố định, góp nhặt những manh mối này đã thu hẹp phạm vi lại kha khá. Suy luận của Ngụy Xương còn sắc bén hơn. Lần đó, sau khi Lam Lam ngâm nga bài hát kia, mặc dù anh ngồi ôm Lam Lam thẫn thờ khá lâu, nhưng có lẽ chỉ rơi vào khoảng từ 20 đến 40 phút, không hơn. Ngụy Xương từng chứng kiến tốc độ của người cá đen trên biển nên có thể khoanh vùng phạm vi đại khái, tất nhiên, vẫn còn rất rộng.

Những năm gần đây, Ngụy Xương đã phái người chú ý các vùng biển trong diện tình nghi, song vẫn quá bị động, nếu người cá cứ trốn dưới đáy biển mãi thì bọn họ chẳng bao giờ tìm được chúng.

Vào lúc mọi thứ đương đình trệ, tiến sĩ Triệu bất ngờ tìm thấy những tài liệu của thầy ông để lại, trong đó có ghi chép về người cá. Vào khoảng thời gian nhất định, người cá sẽ tụ lại thành một vòng tròn cùng nhau hát ca, giai điệu vô cùng kì ảo, tựa tiếng trời. Ông lão cho rằng họ đang thực hiện một nghi thức nào đó, rất có thể là mỗi năm một lần hoặc vài năm một lần. Nội dung chỉ đề cập sơ qua về vấn đề này, cũng không rõ là mắt thấy tai nghe hay chỉ nghe truyền miệng. Trong đó còn nhắc đến, thời điểm là đêm trăng tròn.

Ngụy Xương lập tức ấn định thời gian điều tra sẽ vào ngày 15 và 16 âm lịch hàng tháng.

Vậy mà vẫn vô dụng, tất cả đều như muối bỏ bể!

Một người cá cũng không nhìn thấy!

Hay do tính cảnh giác của chúng quá mạnh, phát hiện ra điều bất thường liền lặn mất hút xuống biển sâu?

Nhưng Ngụy Xương vẫn còn kế hoạch cuối cùng. Mấy năm qua, anh đã huấn luyện ra vài đội lặn, đều là những tay liều mình, bạt mạng. Anh quyết định để họ lặn xuống đáy biển!

Chỉ là còn chưa bắt tay vào thực hiện, Ngụy Xương phát hiện ra một mục tin tức giải trí.

Trên mấy tấm ảnh trong bản tin, anh nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp, khoảng hơn 20 tuổi. Bên cạnh cô là một chàng trai tuấn tú, trông có vẻ giống một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp.

Hai người đã làm việc tốt nên được đưa lên đầu báo. Chuyện họ làm vốn dĩ không phải việc gì to tát nhưng đôi tình nhân này trai tài gái sắc, đặc biệt là cô gái. Cô nàng có mái tóc dài màu xanh rêu, đôi mắt xanh thẳm của bầu trời, vô cùng cuốn hút.

Ngụy Xương nhìn chằm chằm vào mái tóc dài xanh thẫm đó, thất thần hồi lâu.

Anh phóng to bức ảnh, cẩn thận quan sát móng tay của đối phương, nét mặt đột nhiên thay đổi thành vừa mừng vừa sợ.

Là người cá! Hơn nữa còn là người cá lam giống Lam Lam!

Gần như điên cuồng, anh sử dụng hết nguồn lực của mình rất nhanh bắt được cô gái đó.

Biết được đây là người cá, tiến sĩ Triệu kích động lạ thường, dội thẳng một xô nước lên đầu cô.

Không lâu sau, quả nhiên đôi chân biến thành chiếc đuôi cá màu kim cương xanh, không giống với Lam Lam, ánh mắt Ngụy Xương hiện lên một tia hoài niệm.

Anh bắt gặp đôi mắt tràn đầy kinh hãi của người cá lam. Đôi mắt cô nàng cũng không giống, nhưng màu sắc rất đẹp, lại giống màu đuôi cá của Lam Lam, là màu của bầu trời vắng mây, trong suốt như nước biển nơi bờ cát.

Ngụy Xương để Phương Hằng đưa tiến sĩ Triệu – người mà đang vừa kinh ngạc lẫn vui mừng gần như phát điên kia rời đi, chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn người cá.

“Đừng sợ.” Giọng anh vô thức dịu lại: “Tôi không muốn hại cô, chỉ là muốn hỏi cô một vài câu.”

Người cá này rõ ràng đã có thể hiểu được tiếng người, đáp: “Anh muốn hỏi gì?”

Giọng nói cũng êm tai như người cá nhỏ của anh vậy.

Người đàn ông nheo mắt, trầm giọng nói: “Bốn năm trước, người cá đen có phải từng mang về một người cá lam không?

Công chúa người cá bỗng mở to mắt, lúc sau mới gật gật đầu.

Ngụy Xương đột nhiên đan hai tay vào nhau, càng lúc càng chặt, vừa mở miệng thì giọng nói trở nên khàn khàn: “Em ấy… Em ấy vẫn còn sống chứ?”

Công chúa chưa kịp đáp, Ngụy Xương đã tự mình tiếp lời: “Em ấy chắc chắn còn sống, lúc rời đi, tôi nhìn thấy em ấy biến lại đuôi cá rồi.”

Công chúa người cá đánh giá anh trong giây lát, dường như đột nhiên hiểu được thân phận của anh, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ đồng cảm và buồn bã: “Anh chính là người yêu cậu ấy từng kể với tôi?”

Ngụy Xương thoáng biến sắc, nhận ra đây vậy mà là đồng loại Lam Lam từng gặp.

Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Lam Lam khi nhắc đến người bạn này, ánh mắt của anh thay đổi, đưa cho cô một tấm thảm.

“Cảm ơn, anh cũng là người tốt giống Tiểu Siêu.” Công chúa người cá còn rất ngây thơ gán cho Ngụy Xương mác người tốt.

Ngụy Xương cười khẩy một tiếng, nhàn nhạt đáp: “Tôi không phải là người tốt.”

Ngày hôm đó, anh cùng người cá nói chuyện rất lâu, không ai biết hai người đã nói những gì. Phương Hằng chỉ thấy sau khi Ngụy Xương rời khỏi, dường như chỉ một đêm già đi rất nhiều, hơi sức giúp anh kiên cường chống đỡ trong mấy năm nay dường như phút chốc tan biến mất.

Anh cuối cùng cũng chỉ lừa mình dối người mà thôi.

Người cá lam được Ngụy Xương thả đi rồi, tiến sĩ Triệu như phát điên, mãi cho đến khi Ngụy Xương đưa cho ông ta một chiếc vảy cá thì mới điên điên khùng khùng tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu.

Sau đó, Ngụy Xương không còn cử ai đi tìm tung tích của núi San Hô nữa.

Ở thế giới này, công chúa người cá mặc dù không bị người xấu phát hiện thân phận, nhưng cô nàng đã trưởng thành lên nhiều, xét đến thân phận của mình, cuối cùng vẫn rời xa khí vận tử.

“Anh Ngụy, anh và Tiểu Siêu đều là người tốt, đều là người có được tình yêu của người cá, tôi có thể mời anh làm khách không? Đây là nước mắt của người cá, sau khi nuốt xuống, có thể thoải mái hô hấp dưới đáy biển.”

Ngụy Xương mỉm cười, không nhận lấy, mà ánh mắt trìu mến móc ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo, ngón tay cái xoa đi xoa lại lên nắp hộp, nhẹ giọng nói: “Không cần, tôi có.”

Anh không biết nước mắt còn có tác dụng này.

Ha ha, Lam Lam ngốc nghếch chắc cũng chẳng hay biết.

Công chúa người cá gọi đến hai chú cá heo, hai người ngồi trên lưng cá heo, theo cô lặn xuống núi San Hô.

Nơi này ngự tại vùng biển rất hẻo lánh, ở giữa là bãi đá ngầm trập trùng.

Vừa tới đã có rất nhiều người cá vây quanh họ, cất lên những tiếng ca cổ du dương, mê hoặc tâm trí của người nghe cũng bay bổng theo.

Ngụy Xương ngồi trên tảng đá nhìn người cá lam và chàng trai trẻ ôm hôn chào tạm biệt.

Chàng trai nghẹn ngào ôm công chúa người cá, mà anh thì ngẩng đầu dõi lên vầng trăng tròn vành vạnh, khóe mắt cũng rơi xuống giọt lệ.

Cậu nói với người cá: “Anh yêu em, nhưng anh không thể ích kỉ như vậy được, vì vậy anh sẽ để em đi.”

Nhưng Ngụy Xương nghĩ, nếu anh cũng biết trước rằng Lam Lam sẽ có kết cục như vậy, liệu lúc đó anh có buông tay không?

Ánh mắt Ngụy Xương nặng trĩu, ngay sau đó đã có câu trả lời.

Tuyệt đối không buông tay!

Dù kết cục là cùng nhau chết anh cũng muốn chiếm cô cả đời này, trừ khi ngay từ đầu đừng từng gặp gỡ.

Hai năm sau, Ngụy Xương nhắm mắt, là do ăn không ngon ngủ không yên khiến cơ thể suy kiệt nhanh chóng. Nửa năm trước khi đi, anh đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Giây phút cuối, khóe miệng anh ngậm cười nói với Phương Hằng: “Lão Phương này, cuối cùng tôi có thể đi tìm em ấy rồi. Chú thấy đấy, tôi thực sự không gắng gượng nổi nữa…”

Hết Chương 715: Ngoại truyện Ngụy Xương: Khúc ca biển cả.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page