Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 676: Ối giời, có phim người nhớn

Ngụy Xương gấp không chờ nổi muốn dạy người cá nhỏ của mình nói chuyện. Cho nên mỗi ngày ngoài cần thiết bận bịu ở phòng bếp nấu cơm ba bữa, còn đâu đều dành thời gian xem phim điện ảnh với Nam Tầm. Mỗi bộ phim đều xem vài lần, vừa xem vừa nhắc lại theo dăm ba câu thoại trong đó.

Thể loại chú Phương chọn đa số là kiểu phim hài chủ đề gia đình, cũng có vài bộ ký sự hành trình du lịch, tương đối nhiều đoạn hội thoại, cực thích hợp cho bé người cá học tập.

“Lam Lam, hôm nay học đến đây thôi nhé?”

Vừa kết thúc một bộ phim, Ngụy Xương chuẩn bị tắt đầu DVD. Nhưng người cá nhỏ lần này vậy mà không gật đầu. Cô đã hiểu ý nghĩa của hành động này, biết đây là đồng ý. Vì vẫn muốn coi, nên cô túm lấy tay Ngụy Xương, lắc lắc đầu.

Động tác này là mới học được khi xem bộ phim vừa rồi, cô tiếp thu rất nhanh.

“Chú, cháu muốn xem tiếp.” Người cá hướng hướng ánh mắt trông chờ về phía anh.

Những lời này cũng học từ phim. Cô con gái năm tuổi của hai vợ chồng nhân vật chính muốn xem hoạt hình, vì vậy thường xuyên bảo với bố: “Ba ba, con muốn xem tiếp.”

Hiển nhiên, bé người cá không hề rập khuôn, biết thông minh đổi chữ “ba” thành “chú”.

Ngụy Xương nhướng cao một bên lông mày: “Lại làm nũng, hửm?”

Nam Tầm đảo mắt, lập tức thò lại gần, chu miệng nhỏ thơm chụt lên má anh, giọng nhõng nhẽo: “Chú, chú tốt nhất.”

Ngụy Xương không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó gõ gõ đầu cô: “Tưởng mình là cô bé trong phim đấy à? Có điều Lam Lam của chú làm nũng giỏi hơn nhiều.”

Nam Tầm nghiêng đầu, đưa một bên má đến trước mặt anh, ý bảo anh làm giống ông bố kia thơm má cô.

Ngụy Xương buồn cười: “Phim còn có hôn chúc ngủ ngon đấy, Lam Lam cũng muốn sao?”

Nói rồi, anh thơm một cái lên má bé người cá.

“Hiện tại là 7h 55ph tối, cháu có thể xem lần cuối. Chú phải vào phòng làm việc họp online, nhanh thôi, không đến hai mươi phút đâu.”

Nam Tầm mở to đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, giống như đang nói “Đi đi, đi đi ạ, cháu sẽ ngoan ngoãn ngồi đây một mình“. Ngụy Xương nhìn mà không nhịn được lại cúi xuống thơm má cô, coi như trái phải đối xứng.

Nam Tầm hoài nghi anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD). Không chỉ do hành động này, mà còn tỷ như lúc sắp tủ quần áo: áo sơ mi trắng và xanh phải để riêng, cà vạt màu thuần và hoa văn cũng vậy. Về phần váy của cô, bởi vì hình thức không đồng nhất nên trông có vẻ không quá kỹ tính. Nhưng sau khi ngó nghiêng vài lần cô phát hiện, toàn bộ được xếp từ nhạt đến đậm, từ ngắn đến dài, thậm chí có khoá sẽ xếp cùng nhau, buộc dây lưng thì chung một nhóm.

Lúc này, trong phòng làm việc sáng ngời, Ngụy Xương ngửa người ra sau, hai tay thoải mái đặt trên thành ghế, phong thái vừa lười biếng lại nguy hiểm. Màn hình đối diện là một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh, tầm bốn năm chục tuổi.

“Ông Jon, thật không dám giấu giếm, không thiếu nhà đầu tư khác chìa cành ôliu với tôi, trong đó có một người tên Dulcie. Lãi suất anh ta đưa ra cao hơn ông những 2%. Con người tôi chỉ cần thuận mắt thì ưng, Dulcie thoạt nhìn khá giảo hoạt, mà tôi thì thích giao thiệp với người đơn giản. Tướng mạo ông cho tôi cảm giác là người thẳng thắn. Liệu tôi có lầm chăng?”

Người bên kia màn hình nghe đến tên Dulcie thì khẽ biến sắc, nhưng khi nghe mấy lời sau của anh, không khỏi bật cười vui vẻ: “Ngài Ngụy, tôi cũng là người không ưa lòng vòng. Tôi cảm thấy ngài nhất định là đối tác tuyệt vời, hy vọng lần này hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Ngụy Xương mặt không đổi sắc, chẳng qua chính dáng vẻ điềm nhiên này lại khiến đối phương an tâm hơn.

Biết đã ký được hợp đồng, Phương Hằng vội gọi điện cho đại ca: “Anh Ngụy, anh làm thế nào thuyết phục được ông già kia vậy? Ông ta hình như rất bài ngoại, còn keo kiệt nữa.”

Ngụy Xương hờ hững đáp: “Tôi lừa ông ta rằng đối thủ một mất một còn của ông ta, Dulcie, đưa ra lời mời với lãi suất cao hơn 2%.”

Phương Hằng: …

“Anh Ngụy, anh nói vậy có sao không? Dulcie đâu có tìm chúng ta.”

Ngụy Xương uể oải ngáp một cái: “Hiện tại thì không nhưng trong vòng ba ngày chắc chắn tìm tới cửa, người này thích nhất cuỗm tay trên đối thủ. Đến lúc đó nếu gã liên lạc, chú bảo muốn lãi suất cao thêm 2%. Gã sẽ do dự mấy ngày, nhưng suy xét xong thì cũng đồng ý thôi. Khi ấy chú lại bảo muộn rồi, đã cùng Jon ký hợp đồng.”

Phương Hằng: “… Anh Ngụy, chiêu này của anh thật độc. Có điều chúng ta mới bước chân vào thị trường nước M không lâu, đắc tội với cây đa cây đềtrong ngành thế này, liệu…”

[*Cây đa cây đề: ví người có thâm niên cao, có uy tín lớn trong nghề. Từ VN.]

Ngụy Xương tự tin: “Đắc tội thì đắc tội, dù sao ở đó, tôi chủ yếu chỉ đầu tư. Nếu Dulcie có thể đạp đổ Jon thật cũng không tệ, tôi sẽ nhân cơ hội thu mua luôn công ty của Jon.”

Phương Hằng: … Ha hả, không hổ là anh Ngụy.

“Đúng rồi anh Ngụy, việc lần trước anh giao tôi đã tra ra.”

Ngụy Xương nhíu mày: “Tôi bảo chú tra cái gì?”

Đầu kia điện thoại: …

“Lúc trên tàu du lịch, anh bảo tôi điều tra ID tên ‘Nhà khoa học điên’. Theo tôi tìm hiểu, đây đúng là một nhà khoa học, hơn 50 tuổi. Mấy năm nay lão say mê nghiên cứu người cá với niềm tin mãnh liệt rằng giống loài này tồn tại. Chỉ là người xung quanh đều cảm thấy lão ta đầu óc có vấn đề, không một ai tin.”

Ngụy Xương trầm mặc trong chốc lát, dặn: “Phái người theo dõi sát sao.”

Phương Hằng không hề bất ngờ: “Đã rõ.”

Nếu không phải bản thân chú từng gặp hai cá thể, có lẽ cũng sẽ cảm thấy lão già một mực tin có người cá trên đời kia điên rồi.

**

Ngoài phòng khách, Nam Tầm xem phim được một lát thì ấn tạm dừng, sau đó bới thử ngăn kéo, muốn tìm bộ phim thú vị hơn.

Mỗi ngày chỉ bật một bộ, hơn nữa bị bắt xem đi xem lại, dù hay mấy đi chăng nữa cũng sẽ ngấy. Huống chi mấy bữa nay toàn vớ phải mấy phim đâu đâu.

“Tiểu Bát, dạo này ta chán quá đi mất. Ngươi đoán xem, nếu bảy tám ngày ta đã nói chuyện được giống người bình thường thì Boss có nghi ngờ không nhỉ?”

Tiểu Bát cười ha ha: “Thế ngươi thử mà xem, xem thái độ hắn thế nào. Nhắc nhở thân thiện nè, đại Boss đa nghi lắm nha.”

Nam Tầm buồn rầu thở dài một hơi: “Dựa vào trí khôn hiện tại, ta tự đánh giá còn phải ngu thêm ít nhất một năm nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục bình thường.”

Nam Tầm lật lật bừa, phát hiện một đĩa có bìa cực nghệ thuật, non xanh nước biếc, khả năng cao là phim kiếm hiệp. Có điều kỳ lạ là không hề đề tên.

“Ở thế giới của ta, mọi người đã rất ít xem băng đĩa, hầu hết đều tìm trực tiếp trên mạng hoặc cùng lắm là trên TV nối mạng thôi.” Nam Tầm vừa lầm bầm, vừa thả đĩa vào đầu đọc.

Bộ phim chẳng có cảnh non xanh nước biếc, cũng không thấy đánh nhau. Mở đầu là cảnh nữ sinh mặc đồng phục váy ngắn, chân xỏ tất dài cắp cặp lên lầu.

Nam Tầm giật mình há hốc miệng. Khi cô gái kia bước lên lầu đã lộ hết phong cảnh dưới váy, vậy mà không hề mặc quần lót!

Cô bỗng nhận ra điều gì đó.

Quả nhiên, mới bước nửa người vào cửa, một ông chú trung niên thân hình vạm vỡ đã kéo mạnh cô nàng. Hình ảnh sau đó khiến người ta đau mắt hột. Hai người chẳng nói chẳng rằng đã “quất” nhau tới tấp tơi bời.

Tiểu Bát bật thốt tiếng đờ mờ: “Ối giời, thế mà có phim heo người nhớn lẫn trong đống này!”

Hết Chương 676: Ối giời, có phim người nhớn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page