Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 673: Lam Lam, đuôi cá không đủ ẩm

Phương Hằng lập tức tắt nắng.

Đại ca, yêu cầu của anh thực sự là quá nhiều đó.

Không bạo lực máu me hay không hở hang đều không thành vấn đề, nhưng cốt truyện thú vị mà anh nói ý là sao? Ha ha, còn đòi cái gì mà thước phim nghệ thuật. Những thứ như phim điện ảnh thì nghệ thuật thường đi kèm với “nguy hiểm”, anh có biết không hả?

Phương Hằng linh cảm, với cái đà nuông chiều bé người cá lên tận mây xanh thế này của Ngụy Xương, e rằng tương lai chú sẽ phải thường xuyên bôn ba chạy vặt mất.

Nhưng hết cách rồi, ai bảo chú là người anh Ngụy tin tưởng nhất chứ? Đại ca đâu thể thiếu chú được.

Suy nghĩ này có thể nói vô cùng tự luyến.

***

Thế giới riêng của hai chú cháu người – cá chẳng mấy chốc đã kết thúc. Tàu du lịch chỉ dừng tại đảo nhỏ một ngày một đêm, đến đêm thứ hai, hành khách lục đục kéo nhau trở lại. Con tàu vắng vẻ nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Bọn họ bận âu phục giày da, khôi phục dáng vẻ tươm tất trước đây, ai có thể ngờ rằng những con người ấy đã buông thả cả ngày tại một club thế này.

Tàu bắt đầu quay đầu trở về, theo tốc độ bình thường thì phải mất ba ngày mới đến thành phố G. Song bởi Ngụy Xương hạ lệnh tăng tốc, nên chỉ mất hai ngày.

Dù sản nghiệp của Ngụy Xương trải dài khắp đất nước, thậm chí cả nước ngoài, nhưng thành phố G phồn hoa bậc nhất mới chính là đại bản doanh của anh. Nói rằng anh một tay che trời tại mảnh đất này cũng chẳng hề khoa trương.

Hai ngày trên tàu, Ngụy Xương tránh không tiếp khách, do đó mọi người đều biết anh có một cục cưng. Có điều lai lịch của nhân vật ấy vẫn là một ẩn số.

Có người bảo đây thực ra là con gái ngoài giá thú của Ngụy Xương, nhưng suy luận đó nghe vô lý nhất. Trong cái vòng này ai lại không biết mặc dù anh Ngụy nghiêm túc như một ông già nhưng thực ra còn rất trẻ, năm nay mới 30 tuổi.

30 tuổi, nắm trong tay vô số sản nghiệp, chẳng cần bàn cãi là người đàn ông độc thân hoàng kim đứng đầu trong giới. Hơn nữa còn không “ăn mặn”, mà thấy bảo không thể cứng nổi với phụ nữ, vậy làm sao có con rơi được?

Cũng có một số đồn rằng cô gái này là cháu họ hàng xa của Ngụy Xương, rất được anh yêu thích. Nhưng giả thuyết này cũng chẳng hợp tình hợp lý tẹo nào.

Cháu gái, quan hệ huyết thống gì chứ, nghe nói hai người ăn uống ngủ nghỉ cùng nhau. Nếu là thật thì có thể không chút kiêng kị sống chung một phòng với nhau ư?

Tuy nhiên những người đồng tình với quan điểm này lại cười đầy mờ ám: Nhỡ đâu…. Giới nhà giàu loạn chết đi được, có người thậm chí từng thấy cha con anh em ruột loạn luân. Ngày xưa, anh chị em trong vài gia tộc cổ kết hôn cũng không hiếm lạ.

Phỏng đoán có vẻ đáng tin nhất là cô bé kia thực ra là một sát thủ tài năng, được kẻ thù của anh Ngụy sai đến ám sát, khi đang thi hành nhiệm vụ lại bị anh bắt được sau đó đánh gãy chân.

Anh Ngụy phải lòng sát thủ nên giam cầm cô, mà đối phương cũng đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Điều này cũng lý giải tại sao cô gái đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt mọi người.

Nhưng dù tin theo giả thuyết nào thì mọi người cũng biết rõ hai điều.

Thứ nhất, anh Ngụy “ăn mặn” bình thường, cứng không nổi với phụ nữ gì đó đều là bịa đặt.

Thứ hai, cục cưng kia của anh Ngụy tuyệt đối không thể dây vào, ít nhất là vào lúc này.

***

Người cá nhỏ ngồi trên ô tô rất hiếu kỳ, cứ ghé ra cửa sổ quan sát dòng xe nườm nượp trên phố.

Ngụy Xương kéo bàn tay nhỏ đang đặt trên cửa xe của cô vào trong: “Không được thò tay, thò đầu ra ngoài cửa sổ. Nguy hiểm lắm.”

Nam Tầm ngoan ngoãn thu móng vuốt của mình lại, chỉ vào “chiếc hộp” kín mít mà mình đang ngồi, chớp mắt nói: “Ô tô.”

Ngụy Nhất nhướng mày: “Cục cưng của chú thật thông minh. Đúng vậy, đây là xe ô tô mà chú đã dạy.”

“Nào, Lam Lam bé bỏng, ngồi lại đây để chú nhìn cái đuôi của cháu.” Ngụy Xương duỗi tay ôm lấy người cá nhỏ, sau đó vén váy lên quan sát đuôi cá xanh lam đẹp đẽ kia.

“Lam Lam, có khó chịu không? Đuôi cá hình như không đủ ẩm.”

Ngụy Xương không đợi cô phản ứng, người cá nhỏ hiện tại vẫn nghe không hiểu câu dài. Vì vậy anh trực tiếp lấy bình xịt nước mang theo bên mình phun lên đuôi cô.

Người cá nhỏ bật cười khúc khích, có vẻ rất thoải mái.

Cô muốn cướp lấy bình trong tay Ngụy Xương để tự mình xịt, nhưng anh không cho: “Không thể đưa cho nhóc nghịch ngợm này được, lại phun nước vào mặt chú thì sao.”

Nam Tầm trừng to mắt, cuối cùng vẫn vòng tay ôm lấy cổ anh, uể oải ngáp dài, nhắm mắt lại.

Ngụy Xương lắc đầu bất lực: “Nhóc lười ham ngủ này, rõ ràng ban ngày đã ngủ hai tiếng rồi.”

Phương Hằng đang ngồi trước lái xe, nghe thấy một người một cá thì thầm to nhỏ với nhau, đột nhiên cảm thấy giá như tai mình điếc thì tốt biết bao.

Mặc dù từng trông thấy nhiều lần, nhưng những lần trước chú cũng chỉ nhìn vỏn vẹn vài phút là có thể cút. Bây giờ chú lại phụ trách lái xe, và từ đây đến biệt thự bên biển còn ít nhất bốn mươi phút nữa.

Giọng nói dịu dàng của anh Ngụy bây giờ có thể khiến tai người ta mang thai, hai chân bủn rủn. Chậc, may mà chú “thẳng tưng”.

“Chú Phương, có biết tại sao tôi lại chọn biệt thự ven biển này không?” Người đàn ông ngồi phía sau đột nhiên mở miệng hỏi.

Phương Hằng nhìn phía sau qua gương chiếu hậu, thấy người cá đáng yêu đã ngủ rồi, còn anh Ngụy đang nhìn chú với vẻ mặt bình thản.

Phương Hằng nói: “Là bởi vì cô Ngụy Lam thích biển sao?”

Ngụy Xương trầm mặc một lúc mới nói: “Nếu có thể, tôi muốn biển kia hoàn toàn biến mất, có phải ấu trĩ lắm không?”

Phương Hằng bật cười thành tiếng: “Anh Ngụy cứ như trẻ ra vài tuổi. Đây không phải ấu trĩ.”

Ngụy Xương cúi đầu ngắm người cá nhỏ trong lòng mình, nhịn không được mơn trớn ngón tay trên mặt cô, thấp giọng nói: “Tôi có thể làm người ích kỷ, nhưng tôi không muốn Lam Lam buồn. Biển là nơi nuôi lớn con bé, nếu cục cưng có thể nhìn thấy biển mỗi ngày, tâm trạng hẳn rất tốt.”

Phương Hằng tò mò hỏi: “Ở gần biển như vậy, anh Ngụy không sợ cô Ngụy Lam sẽ….”

“Tôi sợ.” Ngụy Xương thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng tôi sẽ tìm mọi cách để giữ chân con bé. Chú nhìn mà xem, Lam Lam bây giờ đang ở trong vòng tay tôi, rất ỷ lại vào tôi.”

Phương Hằng gật đầu: “Tôi tin anh Ngụy. Vạn vật đều có tình, huống chi là người cá. Cô bé nhất định sẽ ở lại vì anh.”

Ngụy Xương đột nhiên đổi chủ đề: “Chú Phương, đồ đạc trong biệt thự chuẩn bị đầy đủ cả rồi chứ?”

“Anh yên tâm, hai ngày trước tôi đã dặn dò bọn họ. Đến lúc đó anh xem còn thiếu thứ gì, tôi sẽ bổ sung.”

Ngụy Xương tiếp tục hỏi: “Chú đã tìm được phim hôm trước bảo chưa?”

Phương Hằng khẳng định chắc nịch: “Tìm được rất nhiều! Tìm xong tôi bảo người đem thẳng đến biệt thự rồi. Một số là phim cũ không tìm được trên mạng nên tôi gửi anh đĩa DVD, đủ để anh và cô Ngụy Lam xem một thời gian dài.”

Ngụy Xương ôm người cá nhỏ, từ từ nhắm mắt lại, uể oải nói: “Chú làm việc tôi luôn yên tâm. Khi nào gần về đến biệt thự thì gọi tôi.”

Người đàn ông và người cá nhỏ dính chặt lấy nhau. Ngay cả khi nhắm mắt tranh thủ nghỉ ngơi, tay anh vẫn ôm lấy người cá nhỏ chưa từng nới lỏng một giây một phút.

Lúc Phương Hằng lái xe đến nơi, vừa định mở miệng đánh thức hai người ở ghế sau thì lập tức im bặt. Đây là lần đầu tiên chú thấy Ngụy Xương ngủ bình yên đến vậy. Suốt đường đi, khóe miệng anh vẫn luôn cong cong. Trong lòng anh hẳn rất mãn nguyện.

Phương Hằng bỗng đưa ra quyết định. Nếu như thực sự có một ngày, người cá chạy trốn vì nhớ nhung biển khơi, chú sẽ tận sức bắt cô lại. Kể cả phải phá hủy ý thức, chỉ giữ lại khối thân thể vô tri vô giác cũng không sao cả.

Hết Chương 673: Lam Lam, đuôi cá không đủ ẩm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page