Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 668: Vật nhỏ, cưng có tên rồi

Phương Hằng đã theo Ngụy Xương bao năm, chứng kiến sự tàn nhẫn của anh cả trên thương trường lẫn sới bạc, không bao giờ có chuyện nương tay với kẻ thù, nhưng hoàn toàn không ngờ có ngày anh lại đi lừa một cô bé người cá ngây thơ khờ dại. Còn chút liêm sỉ nào không? Anh Ngụy thì không ngại chứ chú đây thẹn giùm.

Thế mà anh Ngụy còn nghiêm trang giải thích cho người cá nhỏ: “Động tác này mang hàm ý ‘đáp lời’ hoặc ‘đồng ý’. Về sau chú hỏi, cưng nhớ phải làm động tác này, hiểu chưa?”

Nam Tầm vì tỏ vẻ mình là một người cá thông minh tuyệt đỉnh, Ngụy Xương chỉ cần làm mẫu một lần là hiểu ngay, nên lần này không cần Ngụy Xương chỉ dẫn đã tự động gật đầu.

Ngụy Xương thoáng ngẩn người rồi lập tức vui mừng khen: “Cục cưng của chú thông minh quá.”

Phương Hằng nhìn ra được Ngụy Xương đang vui vẻ từ tận đáy lòng, đã rất rất lâu rồi anh không như vậy.

“Cục cưng, cưng nhìn câu lạc bộ làm gì? Thấy nó đẹp?”

Nam Tầm: …

Cô chỉ vô tình liếc hòn đảo thôi mà.

“Lại đây, để chú dẫn tới vị trí đẹp mà ngắm.”

Một người một cá dời chỗ, ngắm nhìn rõ hơn ánh đèn lung linh phía xa.

Đó là câu lạc bộ, cuộc sống về đêm cực kỳ phong phú. Khách có thể tới khu spa để mát-xa, cũng có thể mở bữa tiệc hào nhoáng của riêng mình, hoặc hòa cùng mọi người khiêu vũ, chơi bời. Bởi vì đêm đến tất cả đều đeo lên chiếc mặt nạ, một nhân dạng khác của họ sẽ mặc sức sổ lồng mà có lẽ sớm mai tỉnh dậy, chính người đó cũng phải kinh hãi với sự điên cuồng tối qua.

Cuộc sống buông thả, trụy lạc khiến người ta mê muội.

“Vật nhỏ biết không? Hào nhoáng, bóng bẩy thường song hành với sa đọa, đồi bại. Cưng cảm thấy nơi kia xinh đẹp, nhưng liệu có biết đằng sau nó lại nhơ nhuốc đến nhường nào.”

Ngụy Xương nhìn nơi sầm uất giữa đảo, chốc chốc lại nhấp ngụm vang đỏ, ánh mắt dần xa xăm.

Người cá nhỏ yên lặng ngồi cạnh lắng nghe. Ngụy Xương mỉm cười: “Đôi khi cảm thấy thật khó tin, bản thân mình lại là người đề nghị xây dựng một nơi như thế. Từ rất lâu rất lâu trước kia, tôi đã tỏ tường thói hư tật xấu của con người. Mỗi cá thể, dù là nam hay nữ, sâu thẳm đều có một con ác ma cư ngụ. Mà tôi, chính là người giải phóng chúng, chỉ để kiếm càng nhiều tiền. Vật nhỏ, cưng nói xem, chú có phải một tên khốn khiếp không?”

Nam Tầm nhớ kỹ anh dạy nên khi lời của anh mang ngữ điệu nghi vấn, cô gật đầu cái rụp.

Ngụy Xương ngẩn ra, ngay sau đó bật cười: “Nhóc con hư đốn, lại còn dám gật đầu.”

Ngón tay anh gõ gõ trên bàn như đang suy tư. Rồi bỗng, anh hỏi: “Vật nhỏ, cưng thấy chú có tốt với cưng không?”

Người cá nhỏ nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.

Ngụy Xương hết sức sung sướng giương khóe miệng: “Vật nhỏ, cưng thích chú chứ?”

Người cá nhỏ không chút do dự gật đầu.

“Một mình chú cô đơn quá, cưng ở với chú suốt đời được không?”

Người cá nhỏ lại gật đầu.

“Chú sở hữu rất nhiều biệt thự, còn có một đảo nhỏ, sau này cưng cứ chọn bừa một cái rồi chúng ta chuyển đến đó ở, được không?”

Gật đầu.

“Chú thấy chỉ số thông minh của cưng rất cao, khi nào về chú sẽ đích thân dạy cưng nói chuyện, viết chữ. Cưng phải học nghiêm túc, biết chưa?”

Phương Hằng thấy hôm nay IQ của anh Ngụy hơi bị tụt. Anh hỏi liền tù tì không dưới hai mươi câu, mà câu nào cũng thể hiện rõ sự chiếm hữu ngang ngược với người cá nhỏ, làm chú tự dưng thấy tội nghiệp cô bé.

Cô bé không biết rằng người trước mắt bị ‘bệnh’, hơn nữa bệnh không hề nhẹ. Người cá nhỏ hiện đã trở thành thuốc của anh. Nếu có một ngày cô bé không muốn tiếp tục đảm đương trách nhiệm này, e rằng bệnh tình của anh sẽ càng thêm trầm trọng.

Vậy còn chẳng bằng hai người từ đầu đừng gặp gỡ.

“Chú Phương.” Ngụy Xương bỗng gọi. Do tâm trạng tốt, âm cuối thậm chí còn hơi giương cao.

Phương Hằng vội bước qua chờ lệnh.

“Sau khi chúng ta trở về, chú lập tức đi đăng ký bé người cá vào hộ khẩu tôi, để cùng họ với tôi.”

Ngụy Xương lại lẩm bẩm: “Phải rồi, vật nhỏ còn chưa có tên nữa. Vật nhỏ, cưng thấy tên gì thì hay nhỉ? Chú là một người tục tằng, thật sự không biết đặt tên. Nhưng mà, tên của cưng nhất định phải do chú đặt.”

Ngụy Xương tỉ mỉ quan sát bé người cá nhà mình, chợt va vào đôi đồng tử của cô, anh nảy ra ý tưởng: “Gọi cưng là Ngụy Lam đi. Cưng có đôi mắt và mái tóc xanh đen, còn cả đuôi cá xanh thẫm như biển cả, cái tên này cực kỳ hợp với cưng.”

“Vật nhỏ, cưng thích cái tên này không?” Ngụy Xương lập tức đổi sang câu nghi vấn.

Thấy người cá nhỏ gật đầu, anh thỏa mãn cười, sau đó nói với Phương Hằng: “Cứ lấy tên Ngụy Lam đi chú Phương, sau này con bé sẽ là con gái của Ngụy Xương. Tôi sẽ yêu thương con bé hết lòng.”

Phương Hằng hoảng hồn. Song đảo mắt một vòng, chú tốt bụng nhắc nhở: “Anh Ngụy, nếu vậy thì sau này chẳng phải cô bé phải gọi anh là ‘bố’? Anh cảm thấy… xưng hô này dễ nghe ư?”

Ngụy Xương hơi đổi sắc mặt. Vì lúc nhỏ có một ông bố hết sức tệ hại, anh rất không ưa xưng hô này, thậm chí có thể nói ghét cay ghét đắng.

Phương Hằng kịp thời chỉ lối: “Hay chúng ta cứ nói tiểu thư Ngụy Lam là trẻ mồ côi, còn anh là người giám hộ theo pháp luật của cô bé. Quan hệ như vậy có được không?”

Ngụy Xương nghĩ nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Ừ, cứ làm theo ý chú.”

Nghĩ đến việc người cá nhỏ sẽ cùng họ với mình, tên còn do anh đặt, tự dưng Ngụy Xương thấy viên mãn vô cùng.

Anh ôm bé người cá lên đùi mình, tay vòng quanh eo cô, nhìn cô với ánh mắt hết sức dịu dàng. Đôi con ngươi thuần túy trong veo như ngọc lưu ly làm anh mê mẩn: “Vật nhỏ, cưng có tên rồi. Về sau chú gọi cưng là Lam Lam nhé, được không?”

Nam Tầm gật đầu. Không tệ lắm, ít nhất vẫn thuận tai hơn tên của đại Boss.

“Lam Lam, mệt chưa? Chưa thì để chú dạy nói chuyện. Chúng ta bắt đầu từ ghép vần abcd…”

Nam Tầm nghe anh lải nhải đã quá đủ cho một ngày. Đời còn dài, gấp cái gì mà gấp, dạy sau đi. Nghĩ tới đây, Nam Tầm đánh ngáp, dựa vào ngực anh nhắm mắt lại.

Ngụy Xương hiện giờ đang hưng phấn thực sự, có rất nhiều lời muốn nói với người cá nhỏ, mà không ngờ cô đã mệt rồi.

Dáng vẻ không chút phòng bị của người cá nhỏ khi nằm trong lòng mình làm anh vui như mở cờ trong bụng.

Con bé này có vẻ ngày càng ỷ lại mình rồi.

Ngụy Xương ôm người cá nhỏ chẳng muốn nhúc nhích, mãi khi Phương Hằng nhắc coi chừng cảm lạnh, anh mới ôm cô bé trở về.

Phương Hằng không nhịn được kiến nghị: “Anh Ngụy, để tiểu thư lên xe lăn đi, như vậy sẽ đỡ tốn sức hơn.”

Nhưng Ngụy Xương lại ôn tồn nói: “Con bé nhẹ lắm, không mệt chút nào. Hơn nữa tôi rất thích. Lúc ôm con bé là cảm giác trống rỗng trong lòng lập tức được lấp đầy.”

Phương Hằng tức khắc im lặng.

Anh Ngụy ngày càng dịu dàng, nhưng lại càng khiến chú sợ phát khiếp.

Hết Chương 668: Vật nhỏ, cưng có tên rồi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page