Danh sách chương

Du thuyền đúng lúc dừng giữa biển, người cá đen bất ngờ tung mình nhảy xuống. Đã lâu không được sà vào lòng biển cả, hắn sung sướng bơi qua bơi lại hồi lâu.

Ngụy Xương lần nữa được chứng kiến tốc độ đáng kinh ngạc của sinh vật này. Nó ở dưới nước hệt một viên đạn bắn khỏi nòng, đuôi cá đen chỉ vẩy nhẹ là đã lao đi vun vút. Ngụy Xương vô thức siết chặt người cá nhỏ.

Đây thật sự là một quyết định sai lầm. Nếu người cá nhỏ giãy thoát khỏi anh nhảy xuống biển, có lẽ chỉ trong tích tắc sẽ biến mất, hết thảy cũng tan thành bọt biển.

Nam Tầm cảm nhận được sự lo lắng của anh bèn vỗ vỗ bàn tay đặt bên hông mình, tựa như đang trấn an.

“… Vật nhỏ thật hiểu chuyện. Cưng ngoan ngoãn như vậy, chú rất vui.”  Giọng anh khàn khàn thì thầm.

“Anh Ngụy, nhìn kìa!” Phương Hằng bỗng hô khẽ.

Người cá đen phóng như đạn bay trước đó lại bơi ngược lại. Mọi người ngạc nhiên nhìn các vảy đen nửa thân trên nó nhạt dần rồi lặn vào da thịt. Cuối cùng, hình dáng hoàn toàn thay đổi.

Làn da người cá đen không còn tái nhợt thiếu sức sống nữa, mà thay vào đó trở nên càng giống con người với màu da trắng nõn căng mịn. Dáng người đẹp vô cùng, lưng rộng eo thon, đường cong mượt mà khỏe khoắn.

Gương mặt thả lỏng tuy so ra hơi kém Ngụy Xương, song đường nét cực kỳ sắc sảo, anh tuấn. Mái tóc dài vốn rối tung như cỏ dại giờ đây đã được nước biển gột rửa, óng mượt vắt trên vai.

Người cá giống đực tuấn tú bơi tới trước du thuyền, nâng tay Nam Tầm đặt lên đó một nụ hôn.

“Người cá lam tôn kính, xin hãy nhớ kỹ lời tôi. Một khi gặp nguy hiểm, ngài hãy nghĩ cách xuống biển hoặc những khúc sông đổ ra đại dương, xướng lên khúc ca biển cả, tôi sẽ dẫn các chiến sĩ đến giải cứu ngài.”

Người cá đen nhìn sâu vào mắt người cá lam, ánh mắt hàm chứa vẻ mê đắm.

Nam *người cá pha ke* Tầm vươn hai ngón tay chạm lên trán hắn, đáp lời: “Cảm ơn cậu, kỵ sĩ của tớ.”

Trở về với biển rộng khiến tâm trạng người cá đen thoải mái hơn nhiều. Hẳn là bình thường không hay cười, nên độ cong nơi khóe miệng hắn trông có phần gượng gạo: “Không, phải là tôi cảm ơn ngài, nàng công chúa xinh đẹp của tôi. Cảm ơn ngài đã cứu tôi.”

Ngụy Xương biết hai người cá đang tạm biệt nhau. Dù chẳng nghe được gì, tương tác giữa họ vẫn khiến anh khó chịu. Con cá đực kia thế mà dám hôn tay của cục cưng anh, quan trọng nhất là, nó còn không… xấu.

“Chú Phương, quay về thôi.” Ngụy Xương lạnh lùng thốt.

Phương Hằng hoàn hồn, vội lên tiếng đáp lời rồi quay đầu thuyền. Du thuyền nhanh chóng phóng đi, tạt nước đầy mặt người cá đen.

Nam Tầm: …

Tuy vậy tốc độ người cá đen vẫn nhanh hơn. Nó lao theo, nôn nóng: “Công chúa của tôi, ngài không đi cùng tôi thật sao? Đại dương là địa bàn của chúng ta, chỉ cần ngài đồng ý, tôi có thể lập tức giết hai nhân loại này, đưa ngài về nhà.”

Khóe miệng Nam Tầm co rút. Người ta mới cứu ông xong, ông đã muốn giết người ta, có ổn không vậy?

Người cá lam không chút do dự đáp: “Cậu đi đi, hiện giờ tớ chưa thể rời khỏi anh ấy, đây là hẹn ước của bọn tớ. Người cá lam có ơn tất báo, cậu hiểu mà.”

Ánh mắt người cá đen ảm đạm. Hắn không khuyên cô nữa, chỉ bơi theo con thuyền thật lâu, mãi đến khi cách đảo nhỏ ngày càng gần mới dừng lại.

Nam Tầm quay đầu nhìn hắn. Chẳng biết vì sao, cô cứ cảm thấy ánh mắt ấy cứ buồn man mác.

Du thuyền nhỏ dần nhỏ dần, gương mặt yêu kiều của người cá lam cũng mờ phai, người cá đen mới ngụp đầu, quạt chiếc đuôi to rẽ đường gợn sóng hoàn toàn lặn xuống đáy nước. Mặt nước trở về với sự yên ả, cuối cùng không thấy bóng dáng người cá đen nữa.

Nam Tầm khẽ thở dài. Nếu cô là hàng thật, nói không chừng người cá đen đã thành công dụ cô bỏ trốn. Nhưng bản thân cô vốn là con người, đã quen với lối sống trên cạn. Hơn nữa ở bên Ngụy Xương ngày ngày được ăn sung mặc sướng, được ngắm nghía nhan sắc tuyệt phẩm, lại có người đút cơm, thay đồ, tắm rửa cho. Nói thực là quá sướng.

Nam Tầm đang thơ thẩn thì bị Ngụy Xương xoay đầu qua.

“Vật nhỏ, không nỡ à?” Anh ôm gương mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi.

Nam Tầm chớp chớp mắt rồi đột nhiên chui vào ngực, ôm anh làm nũng. Ngụy Xương mấp máy môi, rồi lại nuốt hết những lời sắp buông ra vào bụng, ôm lấy người cá nhỏ.

Phương Hằng bên cạnh trông người và cá giao tiếp mà chợt cảm thấy những lo âu lúc trước của mình thật buồn cười. Chú nghĩ, đây quả thực là một bé người cá vô cùng đáng yêu, khó trách anh Ngụy thương cô bé như vậy.

Chẳng qua…

Phương Hằng thầm thở dài. Quy cho cùng thì cô bé vẫn không phải con người, không hiểu được tiếng người, không thể ở mãi cạnh anh Ngụy được. Bây giờ ngoan như thế cũng đại khái vì… cô bé vốn chẳng hiểu anh Ngụy muốn gì…

Màn đêm thật đẹp. Sau khi về lại tàu du lịch, Ngụy Xương liền ôm người cá nhỏ lên thẳng tầng trên cùng. Nơi đây toàn bộ là sân thượng gồm phòng ăn lộ thiên và sàn nhảy. Nếu là ngày thường, sẽ có rất nhiều nhân vật thượng lưu ngồi đây thích ý hóng gió biển, thưởng thức rượu ngon, tận hưởng mỹ thực. Xung quanh sẽ có một người đàn ông kéo vĩ cầm hay một quý cô đánh dương cầm.

“Vật nhỏ, thích chỗ này không?” Ngụy Xương như si như say nhìn mái tóc xanh đen bị gió thổi phấp phới của người cá nhỏ.

Nam Tầm im lặng trả lời trong lòng: Cách sống thế này thiệt dễ chịu quá mà. Có thêm ly rượu vang nữa là càng tuyệt.

Chẳng biết có phải Ngụy Xương nghe được tiếng lòng của cô hay không mà lại bảo Phương Hằng đi lấy một chai rượu vang tới.

Ngụy Xương để ý cô bé cứ hiếu kỳ nhìn chằm chằm ly rượu trong tay mình, không khỏi bật cười. Anh đổ một ít ra ly khác cho cô: “Chú không rõ thể chất của cưng lắm nên không dám cho cưng uống quá nhiều.”

Nam Tầm cúi đầu dòm ly rượu vang rồi lại ngó ngó Ngụy Xương, cuối cùng học theo động tác của anh, đưa ly lên nhấp thử. Thấy mùi vị không tệ, cô một hơi nốc hết.

“Ngon không?” Ngụy Xương hỏi.

Nam Tầm trực tiếp vồ tới cướp cái ly trong tay anh làm Ngụy Xương phải giơ lên cao, tay còn lại gõ nhẹ trán cô: “Không được, không được uống quá nhiều.”

Người cá nhỏ mất hứng chu miệng.

Ngụy Xương cười khẽ: “Làm nũng cũng vậy thôi. Đây là vì tốt cho cưng, đợi khi xác định được cưng có thể uống rượu, chú sẽ cho cưng uống.”

Anh không cho người cá nhỏ uống nhiều, trong khi bản thân thì làm hết mấy ly, khiến Phương Hằng vốn tự giác đảm đương vai trò không khí cũng phải nhắc nhở: “Anh Ngụy, chú ý sức khỏe, dạ dày anh không tốt.”

Ngụy Xương cười nhạt: “Hôm nay tâm trạng tôi tốt, không nhịn được.”

Anh nhìn người cá nhỏ với ánh mắt dịu dàng: “Vật nhỏ, thật ra hôm nay chú đã cho cơ hội, nhưng chính cưng không đi, cho nên tương lai sẽ không có lần thứ hai nữa đâu, biết chưa?”

Nam Tầm: …

Dùng ánh mắt hiền hòa đó để thốt ra câu vô liêm sỉ như này, không phải ăn hiếp người cá nghe không hiểu thì là gì?

“Vật nhỏ, cưng thấy con người cá đực kia đẹp, hay chú đẹp?” Anh bỗng dưng hỏi.

Thấy người cá nhỏ chỉ biết nhìn mình, anh kề lại gần đỡ đầu cô, hòa nhã hướng dẫn: “Nào, cùng chú làm động tác này.”

Sau đó, anh gật gật đầu, tay đỡ đầu người cá nhỏ cũng ấn xuống.

Phương Hằng bên cạnh: …

Hết Chương 667: Nó đẹp, hay chú đẹp.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Mấy năm rồi, rốt cuộc cũng đợi được tiểu Bát tròn đầy công đức.

  2. Cấp 1

    Hồ Yến

    Bạn ơi mình cần đc duyệt ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Nàng ơi nàng cần duyệt gì vậy ạ?

  3. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  4. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  5. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

Trả lời

You cannot copy content of this page