Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 601: Kết cục, chết không toàn thây

Khi lão phu nhân hạ táng, cánh đàn ông nhà họ Tạ đều đang ở ngoài đánh giặc, chỉ có bà cả và Nam Tầm đưa tiễn. Ngay cả Tiểu Thạch Đầu vừa tròn 12 cũng rời nhà, để lại mỗi phong thư cho Nam Tầm, bảo muốn giúp anh cả chống quân xâm lược.

Tiểu Bát nói: “Tiểu Thạch Đầu vốn muốn tìm anh cả ngươi, ấy nhưng nửa đường gặp được quân cách mạng, cảm động trước tình quân dân ấm áp của họ nên ở lại gia nhập luôn. Về sau thằng bé va vấp vài lần dần trở thành thân tín bên khí vận tử, dốc lòng phò tá anh ta.”

Nam Tầm than: “Tiểu Thạch Đầu trưởng thành rồi, có chủ kiến rồi, rất tốt. Đi theo khí vận tử có thịt ăn, cách làm vô cùng sáng suốt. Nếu nay mai ta không còn nữa, một mình thằng nhóc cũng có thể sống tốt.”

Tiểu Bát: “Ừ, khí vận tử khác xưa rồi, mấy năm nay cùng cấp dưới trải qua vô số chuyện, chịu không ít khổ nên tính cách đã trầm ổn hơn nhiều. Hầy, ta rất muốn ngươi gặp Tạ Lương Huân hiện tại, trông cũng có vài phần phong thái của cụ tổ đấy.”

Nam Tầm đáp ngay: “Trừ đại Boss mỗi thế giới ra, chị đây chẳng hứng thú với kẻ nào nhé.”

Tiểu Bát vô cùng hài lòng thái độ của cô, vậy mà không biết sao sâu dưới đáy lòng vẫn thấy lấn cấn. Tự xưng là thông minh nhất tộc Hư Không Thú, Tiểu Bát cảm giác Nam Tầm đang che giấu tí xíu tâm sự gì đó.

Nhưng phụ nữ ấy mà, giấu vài bí mật nho nhỏ là chuyện thường tình. Nó đây là một con thần thú biết tôn trọng riêng tư à nha.

Nam Tầm đứng thay quần áo trước gương. Đương nhiên lúc cô thay đồ, Tiểu Bát sẽ tự giác che chắn năm thức, bởi vậy tới khi nó mở thị giác lại thì bỗng phát hiện Nam Tầm biến thành một cậu thiếu niên.

Cô bận áo vải gấu ngắn mà dân thường hay mặc hiện nay, còn là loại cũ sờn bạc phếch. Bên hông cô quấn khăn vải, cài một khẩu súng ngắn. Mái tóc dài thì được cuốn lên giấu trong mũ nỉ nhàu rách.

“Ngươi cải trang thành đàn ông làm gì? Môi hồng răng trắng thế này, ngu mới nghĩ ngươi là nam đấy.” Tiểu Bát hỏi.

Nam Tầm vừa lòng cười cười với mình trong gương: “Ai nói ta muốn giả nam, chẳng qua mặc vầy để tiện hành động thôi.”

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Nam Tầm trả lời nhẹ như lông hồng: “Chắn súng cho anh cả ta.”

Tiểu Bát: …

***

Mùa xuân năm thứ tư, mọi người rốt cuộc trông thấy ánh rạng đông chiến thắng. Cuối cùng, trận chiến mang tính quyết định đã đến.

Một buổi sáng nọ, bà cả đột nhiên phát hiện Nam Tầm mất tích, chỉ để lại một phong thư như em trai Tiểu Thạch Đầu của mình. Trong thư ghi, cô sớm tính được mệnh Tạ Lương Thành gặp một kiếp nạn lớn, bây giờ nó sắp ập đến nên cô phải đi tìm anh. Mặt khác, Nam Tầm cũng nói cho bà cả tương lai cậu con út Tạ Lương Huân sẽ đạt thành tựu, bà đi theo cậu ấy có thể an hưởng thanh nhàn. Nếu qua mùa đông năm nay mà hai người các cô chưa về thì bà đừng tìm nữa.

Bà cả đọc thư mà khó thở suýt ngất.

Bà tin nhất Hứa Đa Ngư, con bé bảo Tiểu Thành có kiếp nạn thì chắc chắn sẽ có. Nhưng câu: “Nếu qua mùa đông năm nay mà bọn con không về, mẹ cũng không cần tìm” là sao? Tình huống nghiêm trọng đến nhường này ư?

Bà cả nhìn căn nhà trống vắng rồi bỗng ho thật mạnh.

Trước kia lão Tạ còn sống, trong nhà đông vui biết bao, thế mà giờ đây chỉ còn mình bà. Thời trẻ bà không thích Tạ Chính Cương nạp hết dì này đến dì khác, nhưng giờ già rồi mới phát hiện, nhiều người lại khá tốt, mấy cô vợ lẽ có thể tám chuyện giải sầu cùng bà.

Mà mãi về sau bà cả mới biết, các dì nhỏ ở nhà cũ đều đã chết hết. Năm đó họ bị kẻ địch bắt đi lăng nhục để kích thích Tiểu Thành, nghe nói Tiểu Thành nhìn họ bị bắn chết trước mặt mình mà chẳng thèm chớp mắt.

Sau đó thi thoảng bà lại nghĩ, nếu lúc ấy bà không lên tỉnh và bị trói bắt đi như mấy dì nhỏ, phải chăng Tiểu Thành cũng sẽ trơ mắt nhìn bà chết đi?

Mỗi lần ý nghĩ này thoáng hiện, bà liền vội xua tan nó. Bà không dám tưởng tượng cũng như không muốn nghĩ đến tội lỗi mình từng phạm phải.

Trước khi xuất giá, bà có thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp, chẳng qua gia đình không đồng ý nên đành chia tay. Chỉ không ngờ khi bà gả vào nhà họ Tạ, người kia lại cam chịu đi theo làm một gã hầu.

Tuổi trẻ quả thật quá dễ phạm sai lầm. Bây giờ bà chẳng còn nhớ nổi ngày đó mình đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà làm ra chuyện hoang đường đáng xấu hổ như thế.

Đại để là lúc ấy thấy người kia đẹp. Một tiên sinh dạy học với khí chất nho nhã như ông mà lại điên cuồng theo đuổi bà chứ không khô khan, chẳng nói nổi một lời âu yếm trừ lúc thân thiết trên giường làm bà đau giống Tạ Chính Cương.

Sau khi mang thai Tiểu Huân, bà thấp thỏm lo lắng ngày đêm không biết đứa nhỏ này là của ai. Mãi sau này Tiểu Huân lớn lên cùng khuôn mặt chẳng nét nào giống Tạ Chính Cương, lại giống người kia vài phần, bà mới chắc chắn đây là lỗi lầm năm xưa của mình.

Vốn là một lần say rượu nên sau khi tỉnh dậy, ý thức được hành động sai trái của mình, bà cũng đã nhẫn tâm đuổi ông ta đi. Nào ngờ trước ngày ông ta rời khỏi, bà nhất thời mềm lòng lại…

Hai lần, hai lần phạm phải tội không thể tha thứ. Đây là lỗi lầm lớn nhất đời bà.

Từ đó về sau, cảm giác hối hận và ảo não ngày ngày quấn thân khiến bà chỉ có thể thôi miên bản thân như không có gì xảy ra, vậy mới áp chế được những cảm xúc tiêu cực ấy.

Bà làm bộ như tất cả đều ổn, Tiểu Thành và Tiểu Huân đều là con của bà và Tạ Chính Cương, bà cũng sẽ dốc lòng nuôi nấng chúng. Nhưng dù tự huyễn hoặc thế nào, cảm giác tội lỗi dưới đáy lòng vẫn chẳng thể tiêu tan.

Vì áy náy, bà mới mắt nhắm mắt mở mặc kệ hành vi ăn chơi đàng điếm bên ngoài của chồng. Tạ Chính Cương ban đầu còn rất áy náy, về sau thấy bà không quan tâm cũng chẳng màng giấu nữa.

Bà cả nghĩ, là bà có lỗi với Tạ Chính Cương trước nên lão không cần cảm thấy áy náy. Dù lão làm gì bà cũng chịu.

Chẳng qua bà cũng có tư tâm. Vì con của mình, bà nhất định phải đảm bảo cái ghế “vợ cả”. Bà nhẫn tâm cho mấy dì nhỏ uống canh tuyệt tử nhằm ngăn khả năng mẫu bằng tử quý triệt để.

Tạ Chính Cương có lẽ đã nhận ra, nhưng lão không nói mà còn dung túng bà. Bù lại, lão càng ngày càng lạnh nhạt.

Bà biết, là bà lợi dụng tia áy náy trong lòng lão. Cũng bởi cắn rứt lương tâm nên dù Tạ Chính Cương mất rồi, bà vẫn không đuổi đám vợ bé đi, trái lại còn cung phụng họ cơm no rượu say.

Là bà hại Tạ Chính Cương chỉ còn một đứa con nối dõi là Tiểu Thành. Nhỡ Tiểu Thành thật sự gặp bất trắc thì sau này bà còn mặt mũi nào gặp lão Tạ nơi chín suối đây?

Bà cả ho sặc sụa đưa tay lên che miệng, tới khi bỏ ra, trên tay đã xuất hiện một búng máu.

“Tiểu Thành… Tiểu Thành, mẹ xin lỗi, con nhất định không thể xảy ra chuyện…”

Một tháng sau, trận đại chiến chấm dứt, người nước L thất bại thảm hại không còn khả năng chống đỡ. Kẻ cầm đầu cho người trình thư đầu hàng rồi mặt mày xám tro rút quân về nước.

Bốn năm giằng co rốt cuộc hạ màn. Nhưng cùng với tin chiến thắng lại là tin Tạ Lương Thành hy sinh. Không tìm được thi thể, bởi vì rất nhiều chiến sĩ đều bị nổ tung xác.

Tạ Lương Thành… chết không toàn thây.

 

Hết Chương 601: Kết cục, chết không toàn thây.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page