Danh sách chương

8 giờ rưỡi, Tạ Lương Thành nhảy cửa sổ trốn, đến 9 giờ là anh vừa lúc ra khỏi địa bàn người nước L. Tới khi đối phương nhận được tin kho vũ khí bị đánh úp thì Tạ Lương Thành đã an vị trong quân khu của mình.

Anh trầm ngâm ngồi trước bàn, hai tay đan vào nhau đặt trên trán kiên nhẫn chờ. Đêm nay đã định không yên gió.

Rõ ràng cách rất xa, Tạ Lương Thành lại tưởng như nghe được tiếng khói lửa ầm ầm bên tai.

Rốt cuộc đúng nửa đêm, La Phó quan truyền về tin chiến thắng: “Đại soái, thành công rồi! Lũ chó má ấy còn dựng phòng thí nghiệm nghiên cứu vũ khí sinh học dưới hầm kho khí giới, đã bị bọn tôi xử lý hết!”

Trái tim căng thẳng của Tạ Lương Thành bấy giờ mới thả lỏng, đôi môi mím chặt cũng nhếch lên, bình tĩnh phân phó: “Tốt, nhanh chóng rút lui.”

“Đại soái, phá xong kho chúng tôi còn phát hiện một số súng ống và đạn pháo còn nguyên vẹn. Mọi người ngứa tay nên mỗi người cầm mấy khẩu rồi ạ!”

“Chỉ cần không ảnh hưởng tốc độ lui binh thì tôi cho phép các cậu.” Tạ Lương Thành đáp.

“Tuân lệnh! Đại soái yên tâm, bên ta đã phá hủy đường dây điện thoại của bọn chúng, viện binh không thể đến nhanh vậy được. Tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ tăng tốc!”

Gác điện thoại, Tạ Lương Thành yên lặng nhìn ra đêm đen ngoài cửa sổ. Giờ bình tĩnh lại, anh mới thấy trên người có mùi rất khó ngửi, bèn vội cởi đồ đi tắm. Anh ném thẳng bộ quân phục dính mùi phụ nữ vào thau, rồi ném nguyên một cục xà phòng vào đó.

Coi ra bộ này e phải ngâm hai ba ngày đây.

Thời điểm Tạ Lương Thành nhận được tin chiến thắng, Nam Tầm cũng được Tiểu Bát báo cáo. Dù biết trước kết quả, cô vẫn muốn một đáp án xác thực, bởi chuyện gì đều có thể xảy ra biến cố, mà cô rất sợ những biến cố bé tí đó.

“Buồn ngủ quá đi, cuối cùng yên tâm ngủ được rồi.” Nam Tầm đánh ngáp, quấn mình trong ổ chăn.

Tiểu Bát đáng khinh lên tiếng: “Cái tiệc gì gì tối nay ấy, anh của ngươi suýt nữa lăn giường với cô nào rồi, ngươi ngủ được thật hả? Chậc chậc, cô nàng kia thân mật kéo tay, dán cả người lên mà anh ngươi còn chủ động ôm eo người ta nữa.”

Nam Tầm nhắm mắt lại chẳng thèm đảo lấy một cái, chỉ lười biếng trả lời: “Chẳng phải chỉ suýt thôi đó à, đã làm thật đâu. Còn đụng chạm cơ thể, ta tin anh cả, chắc chắn anh ấy còn khó chịu hơn ta, vì người mắc cái tật oái oăm ấy là anh ấy chớ đâu phải ta. Về phần mùi của phụ nữ khác, cũng không sao nốt. Ha hả, về đây ta lấy bàn chải chà cho phát là xong.”

Tiểu Bát tò mò hỏi: “Chà gì thế?”

Nam Tầm: “Chà quần áo.”

Tiểu Bát: “Xạo sự, rõ là ngươi muốn chà người đại Boss.”

Nam Tầm: “Mấy chuyện kiểu này tự hiểu trong lòng là được rồi, cần chi phải nói ra mồm?”

Tiểu Bát: …

Cả đêm nay Tạ Lương Thành gần như không ngủ, anh chờ đến khi La Phó quan an toàn rút lui mới về nhà.

Hiện đã là ba giờ sáng. Tạ Lương Thành rón rén mò lên giường, song ngẫm thấy người mình còn vương hơi lạnh nên anh nằm ủ ấm một chốc rồi mới vớt Nam Tầm nằm bên vô lòng.

Nam Tầm vừa ngủ không lâu mơ mơ màng màng mở mắt nhìn anh: “Anh cả về rồi ạ? Em tưởng hôm nay anh ngủ lại kia chứ… ưm.”

Tiếng cô mất hút trong tiếng môi lưỡi triền miên.

Tạ Lương Thành trầm trầm thở gấp: “Tiểu Ngư, hôm nay anh vui lắm.”

Nam Tầm biếng nhác  lên, vỗ về lưng anh: “Ngoan, ngủ trước đi, ngày mai nói tiếp.”

Thế nhưng Tạ Lương Thành nào muốn để mai nói. Anh siết chặt vòng tay, thủ thỉ bên tai cô: “Tiểu Ngư, hôm nay trong bữa tiệc anh cứ nhớ em mãi.”

Nam Tầm nghe vậy hơi tỉnh ra, híp mắt liếc sang: “Anh cả, anh không làm chuyện bậy bạ gì sau lưng em đúng không? Sao em lại ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ thế nhỉ?”

Người Tạ Lương Thành hơi chững lại, gấp gáp giải thích: “Không có, ngoài em ra, anh đụng cô nào cũng thấy buồn nôn.”

“Cơ mà em ngửi rõ lắm. Em có bao giờ dùng nước hoa đâu, mùi này chắc không phải của em ha?”

Tạ Lương Thành mím môi, cuối cùng không thể làm gì hơn là thành thật khai báo: “Chỉ đụng mấy cái thôi, chẳng làm gì cả. Tiểu Ngư, anh tắm rồi, tắm rất sạch, em có muốn kiểm tra không?”

Nam Tầm từ chối: “Không muốn kiểm, anh chắc chắn tắm chưa sạch. Đi, anh đi lấy bàn chải chà cả người từ trên xuống dưới một lượt đi, chà xong em tha.”

Tạ Lương Thành: …

Mắt thấy Tạ Lương Thành định đứng dậy đi thật, Nam Tầm vội kéo anh lại, dở khóc dở cười hỏi: “Anh tưởng thật đấy à? Chà bằng bàn chải thật không sợ bị lột da hả?”

Tạ Lương Thành lại ra chiều nghiêm túc nói: “Anh sợ em chê anh.”

Nam Tầm tặng anh một cái ôm đầy yêu thương: “Sao em chê anh cả được.”

Mặt mày Tạ Lương Thành lúc này mới dịu lại, ôm cô hỏi: “Tiểu Ngư, em mệt không?”

Nam Tầm lắc đầu: “Mệt cái gì chứ. Suốt ngày ở nhà có đi đâu đâu, dù có hơi ——”

Chữ “buồn ngủ” chưa kịp thốt khỏi miệng, Tạ Lương Thành đã hôn tới. Mà tất nhiên, lần này không chỉ đơn giản là một nụ hôn. Người nào đó đích thân ra tay muốn làm nấu món cá thơm phức tự đãi bản thân.

Đầu tiên là lột vây cá, sờ hết toàn thân cảm nhận độ trơn bóng nhẵn nhụi của nó, rồi hâm nóng nồi, đổ dầu vào tiến hành chiên rán. Chiên vàng một mặt rồi thì lật sang mặt khác tiếp tục, chiên đến khi trong ngoài đều nục nhũn bắn tí dầu, chảy tí nước, thỉnh thoảng còn rên rỉ ra tiếng. Có khi vì quá lửa mà con cá khóc lóc xin tha, hoặc che miệng ngăn tiếng thét chói tai.

Sự hưng phấn của Tạ Lương Thành thể hiện ngay ở kỹ thuật rán kho đẳng cấp cùng độ bền bỉ của mình. Nam Tầm bày tỏ: Còn tiếp tục nữa là cá không thơm giòn, mà cháy khét đó biết chưa!

Tạ Lương Thành nấu cá cả đêm đến hừng đông mà con ngươi vẫn sáng lập lòe, tỉnh táo khó tin. Ăn cá xong, anh kéo cá vào lòng cùng chợp mắt trong chốc.

***

Kho vũ khí và phòng thí nghiệm bị đánh sập khiến nguyên thủ nước L nổi trận lôi đình. Tạ Lương Thành lúc này cũng không thèm giả bộ hòa hảo nữa, trực tiếp khai hỏa.

Chỉ sau ba tháng, ngọn lửa chiến tranh lần nữa được dấy lên. Tuy kho vũ khí bị nổ, đối phương vẫn còn không hàng dự trữ, vì vậy trận chiến này đã định sẵn là một cuộc kháng chiến trường kỳ.

Cùng lúc đó, một bộ phận quân cách mạng dần chuyển mình hoạt động công khai, tạm gác lại thành kiến với quân phiệt để cùng nhau chống quân xâm lược.

Nhà cách mạng được lòng dân nên đội ngũ không ngừng lớn mạnh, hiện đã đạt tới một quy mô nhất định.

Bà cả biết lãnh đạo quân cách mạng là cậu con út Tạ Lương Huân thì sợ suýt chết ngất. Một đứa suốt ngày đánh đánh giết giết có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào bà đã lo gần chết, giờ thì hay lắm, đứa còn lại cũng theo nghiệp binh đao. Mà hồi trước khẩu hiệu của đám quân cách mạng chính là “Đả đảo quân phiệt, thành lập xã hội dân chủ”. Tiểu Huân chẳng phải muốn đả đảo anh nó sao!

Giờ hai đứa nó hợp lực nhau đối phó quân nước L, nhưng rồi sau đó thì sao?

Bà cả sợ cực kỳ, cả hai đứa con của bà đều không thể gặp chuyện. Năm đó bà có lỗi với Tạ Chính Cương, bây giờ không thể lại có lỗi con trai ông ta. Hơn nữa đều là con trai mình, bà mong cả Tiểu Thành lẫn Tiểu Huân đều bình an.

Bà cả suy tư nặng nề, đâm ra sức khỏe ngày càng kém. Mà lão phu nhân già cả cũng đổ bệnh, vào mùa đông thứ ba sau khi chiến tranh nổ ra đã không chống nổi nữa, cứ vậy nhắm mắt xuôi tay.

 

Hết Chương 600: Ngoan, ngủ trước đi .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page