Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 599: Làm gì? Ăn cá trước rồi tính

“Tiểu Thành, mẹ không có ý đó.” Bà cả lí nhí giải thích.

Tạ Lương Thành không tiếp lời mà hỏi bâng quơ: “Tạ Lương Huân đâu? Mấy nay không thấy nó.”

Bà cả nghe hỏi càng ảo não: “Tiểu Huân bảo trường nó có việc nên chắc thời gian này không về. Con nói thằng bé cũng thiệt tình, chuyện gì mà quan trọng đến độ không thể về cơ chứ. Hiện giờ bên ngoài đang loạn, nhất là gần đây mấy trường đại học còn ầm ĩ tổ chức diễu phố gì gì đó nữa.”

Tạ Lương Thành sầm mặt: “Nó tốt nhất đừng kéo thêm phiền vào thời điểm này, bằng không đừng trách con không khách khí!”

Bà cả bị vẻ mặt hằm hằm của anh dọa sợ, hỏi nhỏ nhẹ: “Một thầy giáo như nó thì gây được chuyện gì?”

Nhưng Nam Tầm biết, Tạ Lương Huân đang làm cách mạng. Khoảng thời gian này anh cả cô vờ thân thiết với nước L, đồng thời âm thầm điều người thăm dò vị trí kho vũ khí, thậm chí đã có người thành công trà trộn vào trận doanh bọn chúng.

Nếu ngay lúc mấu chốt này mà đối phương phát hiện em trai Tạ Lương Thành tham gia cách mạng, chúng sẽ sinh nghi rồi di dời kho vũ khí lần nữa. Thế chẳng phải bao công sức trước đó đều đổ sông đổ bể?

Tiểu Bát vô cùng đồng tình: “Một bên là quân bán nước, một bên là nhà cách mạng vì dân. Cho dù ngày sau đại Boss có đánh bại quân xâm lược thì hình tượng Hán gian cũng đã in sâu trong tâm trí người dân, khó lòng xóa được vết nhơ.”

Nam Tầm hờ hững đáp: “Khó quá thì khỏi thôi. Ai thích làm gì thì làm, ta chỉ hy vọng anh ấy sống sót.”

Tiểu Bát ho khan: “Khụ. Ừ thì vậy, nhưng mà ở nguyên thế giới sau khi đại Boss chết, khí vận tử đã giúp hắn rửa oan, tôn hắn thành đại anh hùng nhẫn nhục phụ trọng* đấy.”

[*Nhẫn nhục gánh vác trọng trách (hay nhẫn nhục phụ trọng): lời sao nghĩa vậy. Bắt nguồn từ điển cổ Lục Tốn quân Ngô chỉ cho quân cố thủ bảy, tám tháng, nhận nhiều lời kinh miệt rằng nhát gan không dám nghênh địch. Cho đến khi thấy quân Thục tỏ ra mệt mỏi mới dùng kế hỏa công tiến đánh, cuối cùng giành được thắng lợi.]

Nam Tầm ha hả: “Vẫn là câu cũ, người chết rồi có ích gì nữa?”

Tiểu Bát: “Được người người kính yêu, lưu danh muôn thuở. Vĩ đại xiết bao.”

Nam Tầm gằn giọng: “Nếu có ngày phải chọn giữa anh hùng đã khuất và người thường còn tồn tại, ta sẽ không do dự chọn cái thứ hai. Làm anh hùng quá mệt mỏi, mấy chuyện này nên giao cho khí vận tử lòng mang thiên hạ làm đi. Ta vừa nhác vừa nhát, anh hùng cái nỗi gì.”

Hơi ngừng, cô lại nói tiếp: “Dĩ nhiên đại Boss cũng chẳng phải. Anh ấy thì có thể làm gì cơ chứ? Với bản tính đó không hại người là may lắm rồi, còn đòi làm anh hùng cứu vớt chúng sinh gì nữa.”

Tiểu Bát nói: “Cơ mà thế giới này đại Boss chỉ có hai lựa chọn, làm cẩu hùng* thật hoặc là ngụy cẩu hùng. Cái nào thì suy cho cùng vẫn là cẩu hùng thôi.”

[*Cẩu hùng: kẻ hèn yếu bất tài, ý cụ thể trong trường hợp là chỉ việc TLT hèn nhát cúi đầu trước nước L]

Nam Tầm tự dưng nói: “Ê Tiểu Bát, lâu rồi ta không có cảm giác ngứa ngáy này.”

“Hả hả? Cảm giác gì cơ?”

Nam Tầm: “Vo con ngựa ngươi thành quả bóng rồi đập thành bánh.”

Tiểu Bát: …

***

Y lời Tiểu Bát, không lâu sau, cánh quân cách mạng không ngừng lớn mạnh, kết nạp thêm rất nhiều thanh niên nhiệt huyết. Thi thoảng họ lại đánh lén vào địa bàn người nước L, còn ám sát một số viên chức cấp cao bên đó, gây náo động không nhỏ.

Có câu “đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng“. Tạ Lương Thành đang ngoài sáng, mà Tạ Lương Huân lại ở trong tối nay đánh bom một con đường huyết mạch, mai bắn chết một nhân vật trọng yếu, làm người nước L bực mình không thôi.

Bọn chúng nổi điên gọi qua xả giận lên đầu Tạ Lương Thành, anh đáp một câu “Tôi cũng đang điều tra” rồi lập tức dập ống nghe.

Tạ Lương Thành nào có điều tra, anh đương nhiên biết ai chủ mưu. Anh chỉ lo nước L sẽ tra ra Tạ Lương Huân trước mà thôi.

“Đại soái, tra được rồi!” La Phó quan đột nhiên điện báo với giọng vô cùng kích động.

“Tốt, chuẩn bị cho đêm nay, lần này tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm!”

Nếu không phải bản thân là mục tiêu lớn của chúng, anh sẽ tự mình dẫn quân đi phá kho vũ khí, bởi vì thành bại trận này có hệ lụy trực tiếp đến những trận sau này, vô cùng quan trọng.

Đúng lúc này, nguyên thủ nước L bỗng gọi đến mời Tạ Lương Thành tham gia tiệc gia đình, còn cố ý nhấn mạnh phải đưa người nhà tới.

Sắc mặt Tạ Lương Thành hơi trầm xuống. Nơi nguy hiểm như địa bàn quân địch sao anh có thể dẫn Tiểu Ngư đi cùng, thế nhưng quan chức cấp cao chắc chắn sẽ tề tựu đông đủ trong bữa tiệc. Quả thực là cơ hội cực tốt để hành động.

“Xin thứ lỗi, phu nhân tôi đang mang thai, e rằng không thể tham gia dịp náo nhiệt thế này.” Tạ Lương Thành thong dong nói dối.

Đối phương cũng không cưỡng cầu, vợ Tạ Lương Thành không đến càng hay, bọn họ sẽ nhét gái tặng anh. Anh chẳng có lý do gì để cự tuyệt cả và vậy là ả có thể theo anh làm tai mắt.

Nam Tầm nghe lén bên cạnh rình được hai chữ “có thai” thì liếc xéo anh. Người nào đó ấy mà, trước kia bảo ghét kẻ gian người dối, giờ bản thân lại mặt không đỏ, thở không gấp nhăng cuội một cách trơn tru.

Tạ Lương Thành vừa gác điện thoại quay đầu đã bắt gặp ánh mắt khinh bỉ đến từ Nam Tầm, thế là vác cả người lên luôn.

“Làm gì vậy, a a a ——”

“Tối phải tham tiệc nhà quan lớn nước L tổ chức nên giờ phải ăn cá trước.”

Khi Tạ Lương Thành tới, yến hội đã tương đối náo nhiệt.

Anh giao cho La Phó quan ra tay lúc 9, hiện tại mới 7 rưỡi. Anh phải rời đi trước đó, bởi vậy lãnh đạo nước L nhét phụ nữ cho anh cũng không từ chối.

Cô ả nọ hệt như rắn nước, cứ uốn éo quấn cánh tay Tạ Lương Thành. Tạ Lương Thành ngửi thấy mùi nước hoa trên người ả thì dạ dày bỗng nhiên quặn lên, buồn nôn cực kỳ.

Lúc này anh mới ý thức được, bệnh ghê tởm phụ nữ của mình chưa từng biến mất, chẳng qua lâu rồi không tiếp xúc ai khác ngoài Tiểu Ngư nên lầm tưởng bản thân đã hết.

Mới rời nhà chốc lát mà anh đã nhớ da diết mùi thơm nhè nhẹ trên cơ thể cô.

Tạ Lương Thành cố nén cảm giác không khỏe khiêu vũ cùng cô ả kia hai bài, rồi hàn huyên vài câu với các vị sĩ quan nước L. Sau đó ôm eo cô ả ra vẻ sắp không nhịn nổi nữa. Đám đàn ông nước L nhìn hiểu ngay, lập tức để Tạ Lương Thành dẫn ả đi hướng phòng nghỉ.

Ban đầu Nguyên thủ không yên tâm, phái hai binh lính theo đứng canh trước cửa. Mãi đến khi tiếng phụ nữ rên rỉ vang lên trong phòng, chúng mới thả lỏng cảnh giác, tuy nhiên vẫn không rời đi mà đứng kháo nhau mấy câu chuyện cười tục tĩu, thi thoảng còn cùng bật cười hết sức đáng khinh.

Mà lúc này, trong phòng hoàn toàn không có cảnh tượng dâm mỹ như hai tên kia tưởng tượng. Vừa tiến vào phòng, Tạ Lương Thành đã dí thẳng súng vào đầu ả kia, lạnh lùng ra lệnh bằng tiếng nước L: “Rên.”

Ả kia sợ trắng mặt, rên ngay như anh bảo.

Ấy nhưng tiếng rên run rẩy không ra hình, nào giống đang lăn giường. Tạ Lương Thành bèn siết cò, giọng càng thêm lạnh: “Làm cho tử tế vào, không thì phát súng này sẽ tiễn cô đi.”

Cô ả phát run, giở hết món trò tự an ủi rồi ra sức rên rỉ. Tạ Lương Thành chán ghét dời tầm mắt.

Một lát sau, anh lấy đồng hồ quả quýt ra xem, 8 giờ 10. Tạ Lương Thành để cô ả tiếp tục thêm 20 phút rồi đánh ngất, chuồn êm qua cửa sổ.

 

Hết Chương 599: Làm gì? Ăn cá trước rồi tính.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page