Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 598: Tự hào không, đều do anh dạy đó

Tạ Lương Thành ôm cô vào ngực thủ thỉ: “Tiểu Ngư, chuyện xa lắc xa lơ rồi, anh cũng bảo sau này bất kể em nói gì anh đều tin mà. Chẳng qua đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn nữa, anh chịu không nổi việc mất đi em.”

Nam Tầm dùng cánh tay không bị thương ôm lại anh: “Anh cả, em không đùa với tính mạng mình, em biết mình sẽ không sao nên mới dám làm. Anh không nghe bác sĩ nói hử? Em chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng là tay khôi phục như cũ thôi. Nhưng đổi lại là người không có tu vi như anh thì đâu thế được, viên đạn mà bắn trúng đầu, dù anh không chết cũng thành đần.”

Khóe mắt Tạ Lương Thành giật giật : “Anh sẽ không để nó bắn trúng, anh sẽ dùng tay cản.”

Nam Tầm cướp lời ngay: “Tay anh cả là để cầm súng giết địch, nếu chẳng may bị thương nhắm không chuẩn được nữa thì diệt địch kiểu gì đây? Hì, bởi vậy suy cho cùng, em bị thương vẫn tốt hơn.”

Tạ Lương Thành hít sâu một hơi rồi đột nhiên xoa đầu cô, giọng vô thức dịu xuống: “Học đống ngụy biện này từ đâu đấy?”

Nam Tầm hớn hở đáp: “Từ anh chứ đâu. Dạy dỗ em thành công vậy, anh tự hào không?”

Tạ Lương Thành cười nhạt: “… Ừm.”

Do thương thế không có gì đáng ngại nên Tạ Lương Thành đưa Nam Tầm về nhà nghỉ ngơi. Sau khi bế người lên giường dỗ ngủ, anh mới đi gặp Hà Tình.

Tạ Lương Thành vừa đi, Nam Tầm đang ngủ liền mở choàng mắt.

Tiểu Bát hô ây da: “Ủa chưa ngủ hả, ta còn tưởng ngươi mệt thật cơ. Hố hố, cuối cùng ác niệm cũng giảm 5 điểm, nó nhúc nhích là mừng rồi. Ngươi chắn đạn để giảm giá trị ác niệm phải không? Thân ái, ngươi thiệt chuyên nghiệp.”

Nam Tầm đang suy nghĩ chuyện khác. Cô hỏi Tiểu Bát: “Vậy là từ giờ chỉ còn một lần trúng đạn cuối phải không?”

Tiểu Bát trả lời: “Đúng vậy, cả đời đại Boss trúng đạn không ít, nhưng không hề nguy hiểm tính mạng. Chỉ duy nhất trận cuối cùng là bị đạn xuyên từ trán qua sau đầu, máu chảy ròng ròng rồi chầu trời luôn tại chỗ.”

Nam Tầm cụp mắt: “Tiểu Bát, ngươi không cần miêu tả chi tiết vậy đâu.”

Mặc dù biết đây là chuyện theo quỹ đạo nguyên thế giới, nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh Tạ Lương Thành bị bắn thủng đầu là cô lại thấy khó thở, khó chịu khôn cùng.

“Đại Boss đang bàn với Hà Tình đánh lén kho vũ khí. Ban đầu định cướp súng ống đạn dược bên trong, chẳng biết thế nào đại Boss lại bỗng dưng đổi ý, chuẩn bị dùng thuốc nổ đánh sập kho của bọn chúng luôn.” Tiểu Bát nhận xét: “Gia cảm giác chuyện này có liên quan đến ngươi, đại Boss nổi giận vì ngươi. Cơ mà hắn làm vậy là đúng rồi, giảm tổn thất đáng kể.”

Nam Tầm nghe xong không hề thấy nhẹ nhõm. Nếu thật sự thành công thì sao sau đó còn xảy ra nhiều chuyện thế được? Cho nên lần này chắc chắn không phá được kho vũ khí của nước L.

Quả nhiên, cô nghe Tiểu Bát nói tiếp: “Nhưng để phá nó đâu có dễ. Người nước L vừa cẩn thận lại xảo quyệt, vị trí đại mà Boss tra được vốn chỉ là kho rỗng. Đợt phục kích này không những toi công mà còn làm lộ ý đồ của đại Boss.

Thế là sau đấy hai bên nổ ra mấy trận đại chiến. Do chênh lệch về khí giới, Tạ Lương Thành liên tiếp bại trận, chỉ có một trận thắng duy nhất là nhờ thừa cơ đánh lén, tuy nhiên cũng tổn thất hết sức nặng nề.”

Tiểu Bát thở dài: “Aiz, hết cách rồi, người ta sử dụng vũ khí hạng nặng, piupiupiu mấy phát là quét sạch cả trăm người.”

Nam Tầm biết đây chưa phải thời điểm tệ nhất. Bởi vì sau đó Tạ Lương Thành còn đình chiến với nước L nhằm điều tra vị trí kho vũ khí, thậm chí nhún nhường cắt rất nhiều cửa hàng mặt tiền để lấy lòng đối phương. Một loạt hành động này của anh hoàn toàn đập tan hình tượng tốt đẹp vừa xây dựng được không lâu, anh bị dân chúng rỉ tai nhau là quân bán nước.

Nam Tầm càng nghĩ càng thấy thương thay anh cả của cô.

“Tiểu Bát, nếu ta không hỏi ngươi mà tự tính ra vị trí đống súng ống đạn dược, liệu ta có thể nói cho anh cả biết không?”

Tiểu Bát rít gào: “Thôi đi nha! Không được, tuyệt đối không được!”

Nam Tầm đành từ bỏ.

***

Mấy ngày tĩnh dưỡng Nam Tầm luôn ở lì trong phòng nên chẳng hay biết gì chuyện bên ngoài. Mà Tạ Lương Thành thì thường tối mới về.

Nếu không phải Tiểu Bát báo kho vũ khí đã đánh hụt, Nam Tầm cũng tuyệt đối không phát hiện, bởi sắc mặt Tạ Lương Thành vẫn rất bình tĩnh. Có lẽ anh không muốn để cô biết.

Ngay sau hôm đánh lén thất bại, người nước L đóng quân ở ba tỉnh Đông Bắc bất ngờ đánh úp quân khu Hà Tình, chính thức tuyên chiến.

Bọn chúng hết sức vô liêm sỉ thông báo rằng do Tạ Lương Thành phá hoại cửa hàng và đốt kho thóc lúa của chúng, còn khăng khăng anh là người chủ động chấm dứt mối quan hệ hữu nghị giữa hai nước nên mới khơi mào chiến tranh.

Cuộc chiến nảy ra khiến một bộ phận dân thấp thỏm lo âu, rồi bắt đầu nhao nhao mắng Tạ Lương Thành. Đương nhiên cũng có những thành phần lý trí nhìn thấu dã tâm lâu nay của nước L, nhưng đây chỉ là thiểu số.

Kế tiếp, tiên đoán của Tiểu Bát lần lượt ứng nghiệm. Tạ Lương Thành đánh với nước L nhưng không thể chiếm ưu thế với lối tấn công trực diện, kết quả là bại nhiều thắng ít. Thế cục không mấy lạc quan.

Tiểu Bát rất đỗi kinh ngạc: “Tự nhiên đại Boss trâu dữ. Nguyên thế giới hắn chỉ thắng một trận, trong khi giờ đã có vài trận.”

Nam Tầm đáp: “Tuy không chiếm ưu thế về vũ khí, nhưng anh của ta có đầu óc mưu lược. Có điều… thế thì được ích gì chứ? Tổn thất vẫn quá nghiêm trọng.”

Hai tháng sau, hai bên đình chiến, Tạ Lương Thành quả nhiên lựa chọn thỏa hiệp. Đến lúc này, nơi giữa mày Tạ Lương Thành đã giấu không nổi sự mệt mỏi tích tụ.

Bà cả và lão phu nhân không dám ra ngoài vì sợ bị ném trứng thối.

“Tiểu Thành, không có cách nào khác thật ư? Con cắt cho chúng nhiều cửa hàng vậy thì đất quanh đó chẳng phải đều thành của chúng hết, thế có khác gì Hán gian bán nước? Con, hai ngày trước còn cùng nguyên thủ nước L đi xem kịch, không phải càng làm mất lòng dân sao?” Bà cả lạnh giọng quở trách.

Nam Tầm nghe mấy cụm “Hán gian”, “bán nước” mà lòng phừng phực lửa giận. Ai nói cũng được, nhưng bà cả chẳng lẽ không hiểu con mình?

Tạ Lương Thành chỉ phân cửa hàng, chẳng hề đồng nghĩa cắt đất cho chúng. Hơn nữa, đây là quyền lên tiếng phải qua mấy trận thắng kia mới giành được. Anh đang tự tranh thủ thời gian để tìm kho vũ khí đám nước L.

Đối mặt với bà cả, Tạ Lương Thành không phản bác, chỉ là dửng dưng đảo mắt qua: “Nếu mẫu thân cảm thấy con là một sự sỉ nhục thì ngài có thể xem như không có đứa con này.”

Bà cả biến sắc, im bặt không lên tiếng nữa.

 

Hết Chương 598: Tự hào không, đều do anh dạy đó.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page