Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 566: Tí tuổi đầu, tìm đối tượng cái gì

Tạ Lương Thành đẩy cánh cửa khép hờ bước vào.

Bà cả thấy anh tới liền vẫy tay gọi: “Nhanh Tiểu Thành, mau tới đây. Mẹ vừa bàn với bà nội con hôn sự của Tiểu Ngư, con xem có ai thích hợp không? Mẹ thấy La Phó quan trông sáng sủa, khá ổn đó, hay mấy phó quan khác của con mẹ từng gặp cũng ổn. À đúng rồi mấy cậu làm bên văn phòng cũng được, tương đối nho nhã, nhưng nhất định phải có bản lĩnh, không thể ăn chực nhà họ Tạ đâu nhé.”

Tạ Lương Thành chưa kịp mở miệng, bà cả đã lải nhải tràng dài làm anh đen mặt. Không hiểu sao cứ nhắc tới chuyện cưới gả của Hứa Đa Ngư là lòng anh lại khó chịu.

Vài hôm trước còn bắt anh chịu trách nhiệm vì cưỡng hôn cô, mà mới bao lâu đã quẳng ra sau đầu? Còn nữa, thời buổi này nào có ai mới mười sáu mười bảy đã lo lấy chồng sinh con?

Quá sớm, vẫn còn là con nít.

Nam Tầm lén đưa mắt ngắm Tạ Lương Thành, mắc cỡ ngắt lời bà cả: “Hay thôi u ạ, không cần tìm trong người quân đội, nhà mình có anh cả là đủ rồi. Con thấy dân văn phòng không tồi, chắc sẽ dịu dàng với con gái.”

Tạ Lương Thành híp mắt cười khẩy: “Dịu dàng? Đàn ông dịu dàng thời này không sống lâu đâu.”

Bà cả lườm anh, nắm tay Nam Tầm: “Mẹ cũng thấy dịu dàng chút mới tốt. Để mẹ hỏi mấy chỗ quen xem có mối nào không, tốt nhất là người từng du học có học vấn, có kiến thức.”

Nam Tầm e thẹn thưa: “Cảm ơn u, con thích người có học vấn cao, trông hào hoa phong nhã lại cơ trí thông minh.”

Tạ Lương Thành  một tiếng: “Cô là thôn nữ, hiểu biết gì mà bày đặt tìm đại văn hào*? Không sợ đối phương nói chuyện với cô mà tưởng chừng đang đàn gảy tai trâu hả.”

[*Đại văn hào: Nhà văn lỗi lạc, trình độ văn hóa cao.]

Nam Tầm: …

“U, u xem anh cả kìa! Anh bảo con là trâu!” Nam Tầm tức giận trừng anh.

Bà cả vội vàng an ủi: “Nào có, Tiểu Ngư nhà chúng ta rất thông minh, không những biết xem tướng xem phong thuỷ, còn muốn dáng có dáng, muốn mặt có mặt. Đàn ông có mù mới không thích con!”

Tạ Lương Thành đánh giá Nam Tầm từ trên xuống dưới, gật gù: “Đúng là được dáng với mặt, nhưng cả người lại toát ra vẻ ngu ngốc.”

Nam Tầm nguôi giận, bĩu môi: “Ngay cả anh cũng nói em có dáng có mặt là đủ rồi, dù sao không ít đàn ông chỉ nhìn vẻ bề ngoài.”

“Hửm? Cô khẳng định muốn tìm mấy tên coi trọng vẻ ngoài, không quan tâm nội hàm? Sao không nói sớm, chỗ tôi nhiều lắm, vớ bừa cũng được cả nắm.” Tạ Lương Thành lạnh lùng trào phúng.

Nam Tầm chu miệng: “Nói gì đều không vừa lòng anh cả, vậy anh tìm cho em người nào hợp ý anh xem.”

Lão phu nhân phụ họa: “Đúng đó Tiểu Thành, cháu để ý chuyện em cháu chút.”

Tạ Lương Thành mím môi, miễn cưỡng trả lời: “Được rồi, con hứa với mọi người sẽ tìm một đối tượng tử tế cho Tiểu Ngư trước khi con bé 25 tuổi.”

Cả nhà trợn mắt.

“25 tuổi? Con muốn Tiểu Ngư thành gái lỡ thì hả? Thằng nhóc này, thân là đốc quân mà chẳng đáng tin gì cả! Quên đi quên đi, không muốn giúp thì thôi, sao phải nói có lệ thế chứ.” Bà cả bốc hỏa.

Tạ Lương Thành nghiêm túc: “Con sao dám qua loa lấy lệ với mẫu thân và bà nội. Đàn ông tốt đương nhiên phải cẩn thận chọn lọc, dẫu sao cũng là chuyện chung thân đại sự của em gái nuôi, con đâu thể cẩu thả được.”

Bà cả thở ra: “Mẹ biết con là người bận rộn nên để tâm là tốt rồi, không cần phải chăm chăm nghĩ đâu. Mẹ và bà nội sẽ lưu ý thêm.”

Tạ Lương Thành nhìn lướt qua Nam Tầm, nhàn nhạt nói: “Mẫu thân chọn được ai nhớ để con gặp trước, đàn ông nhìn đàn ông là chuẩn nhất.”

“Được! Lúc đó nhất định nhờ con thẩm định.” Bà cả vui vẻ đồng ý.

Bác tài Chu vừa đúng lúc đón Tiểu Thạch Đầu về, cả nhà đã có mặt đông đủ. Thím Vương chuẩn bị bữa tối phong phú cho năm người.

Trước khi dùng cơm, Nam Tầm kiểm tra những gì Tiểu Thạch Đầu học ở trường, cậu bé rung đùi đắc ý đọc thơ chọc mọi người cười phá lên.

Bỗng nhiên, bà cả không biết nhớ tới điều gì mà ánh mắt chợt trở nên buồn bã.

Bà than: “Lại nói, em trai con đã lâu chưa gửi điện báo về nhà, hôm nay đông đủ lại thiếu mỗi nó. Lúc cha con qua đời, ở nước ngoài đồng thời xảy ra bạo động nên không về được, nó còn không được gặp mặt lão gia lần cuối. Năm năm rồi, không biết nó ở bên kia có ổn không.”

Tạ Lương Thành hơi nhíu mày: “Đang yên đang lành tự dưng mẫu thân nhắc nó làm gì. Chẳng phải lần trước nó gửi thư về nói vẫn mạnh khỏe à?”

Bà cả: “Con còn không biết tính tình em mình à, trước nay chỉ nói chuyện tốt, không kể chuyện xấu. Nó bảo thuận lợi thì con tin thật?”

Tạ Lương Thành thờ ơ: “Mẫu thân hiểu con mình thật nhỉ? Ngài đã tính thử mấy năm nay ngài gửi nó bao tiền chưa?”

Bà cả giật mình: “Nước ngoài tiêu pha nhiều, gửi nhiều chút mới an tâm. Tiểu Thành, con đang trách mẹ thiên vị em con ư?”

Tạ Lương Thành nhếch miệng: “Mẫu thân nghĩ nhiều rồi, con không có ý này.”

Bà cả trầm mặc, không khí nhất thời trở nên nặng nề. Nam Tầm cảm giác mình thở thôi cũng tạo ra tiếng ồn rất lớn.

“Ăn cơm đi.” Lão phu nhân thở dài đánh vỡ cục diện bế tắc. So với thằng út, bà hiển nhiên thích thằng cả, nên cũng cảm thấy khó chịu khi bà cả tự dưng nhắc đứa nhỏ kia.

Đang vui vẻ nhắc nó làm gì? Lúc trước Tiểu Huân không nghe khuyên bảo cứ khăng khăng muốn đi du học. Mà nước ngoài thì có gì tốt.

Nam Tầm thấy thái độ Tạ Lương Thành khi nhắc tới em trai lạnh nhạt bất thường, mấy lời vừa rồi cũng rõ có ẩn ý.

“Tiểu Bát, em trai đại Boss có vấn đề gì à?” Nam Tầm hỏi.

Lần này Tiểu Bát lại dám làm đỏm: “Mỗi lần ngươi thắc mắc ta đều giải đáp ngay, ngươi không thấy nhạt nhẽo hả?”

Nam Tầm: “Bình thường.”

Tiểu Bát: “Gia quyết định, bao giờ đại Boss giảm 5 điểm ác niệm sẽ nói ngươi biết.”

Nam Tầm: …

Ha hả, giỏi lắm Tiểu Bát, còn biết quy chế khen thưởng nghiêm phạt cơ đấy.

Thời gian này Tạ Lương Thành dần công việc bù đầu, thường xuyên về trễ, Nam Tầm đoán có lẽ anh đang điều tra vụ tập kích trên tàu hỏa nên tối nào cũng chờ cửa anh. Lão phu nhân và bà cả đều đã đi ngủ, Tiểu Thạch Đầu càng khỏi phải nói, trẻ con cơm nước xong rất dễ buồn ngủ.

Nam Tầm ngược lại tinh thần phấn chấn ngồi trên sô pha đại sảnh đọc sách, tiện chờ anh cả của cô.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, đối phương còn chưa kịp móc chìa khóa, cô đã hết sức chu đáo chạy như bay ra mở.

“Sao lại đọc sách trên sô pha.” Tạ Lương Thành nhíu mày.

Nam Tầm lập tức trả lời: “Em mượn đèn bàn của anh, không hại mắt đâu ạ. Với lại chẳng phải anh hay chê em thiếu văn hóa sao, thế em mới nghĩ nên đọc sách nhiều chút, tránh làm mất mặt anh.”

Tạ Lương Thành cười nhạt, liếc xéo cô nói: “Chứ không phải muốn tìm đối tượng có học vấn nên mới siêng cần?”

Nam Tầm tức tối dậm chân: “Do anh bảo em ngốc nên mới đọc sách đấy.”

“Hửm? Thật?” Tạ Lương Thành nhướng mày.

 

Hết Chương 566: Tí tuổi đầu, tìm đối tượng cái gì.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page