Danh sách chương

Một tháng trước là lúc mẹ Hứa Đa Ngư nhắm mắt xuôi tay, lúc cô chính thức mất đi song thân.

Hứa Đa Ngư an táng cha mẹ dưới sự giúp đỡ của dân làng. Mua quan tài và lo việc ma chay gần như tiêu sạch số tiền tích góp ít ỏi trong nhà.

Đoạn thời gian sau đó, Hứa Đa Ngư và em trai Hứa Thạch Đầu phải ăn bữa hôm lo bữa mai.

Để nuôi sống bản thân và em trai, cô đội nắng theo các chú các bác trong làng giăng lưới bắt cá. Nhưng bé gái như cô thật sự không có sức làm nghề này. Lại thêm lần nọ bị một tên đô con trộm sờ tay khiến cô hết sức sợ hãi, không dám đi thả lưới nữa. Đói quá mức, cô đành lên núi hái rau dại cầm cự.

Cuộc sống của hai chị em vô cùng khốn khó. Cuối cùng hàng xóm thấy thương thay mới giúp liên hệ cậu Hứa Đa Ngư.

Nghe nói năm xưa cha Hứa Đa Ngư bị thương trôi dạt trên sông trùng hợp được mẹ cô cứu, từ đó hai người nên duyên. Vì vậy cha cô chỉ một thân một mình, không có bề trên.

Hiện cha mẹ qua đời, hai chị em chỉ còn họ hàng bên ngoại. Mẹ cô có một người em trai là cậu của Hứa Đa Ngư, bà ngoại ở cùng cậu, ông ngoại thì đã mất do bệnh tật hơn một năm trước.

Cậu cô là kẻ sợ vợ, mợ lại không chịu nhận nuôi hai chị em. Phần vì họ phải lo cho hai con nhỏ, phần vì nhà Hứa Đa Ngư chỉ còn mỗi túp lều tranh cũ nát, chẳng vớt vát được lợi lộc gì.

Nhưng không chịu nổi miệng lưỡi dân làng, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết họ, mụ mợ rốt cuộc bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Hứa Đa Ngư ăn nhờ ở đậu, cuộc sống đương nhiên chẳng dễ chịu, không bị mợ đánh thì mắng. Nếu không phải thấy mặt mày cô nảy nở nét mỹ nhân tiềm tàng, chắc mẩm gỡ gạc được chút tiền sính lễ thì đoán chừng bị người đời mắng chết, mụ cũng không đồng ý chứa chấp cô.

Cho nên một tháng đó là quãng thời gian vất vả tủi nhục nhất của Hứa Đa Ngư. Tiểu Bát lại dám mưu đồ đưa Nam Tầm tới thời điểm ấy, lòng dạ hiểm ác dữ dội, hừ.

Tiểu Bát ho khù khụ: “Gia chỉ muốn để ngươi quen dần đời sống nơi này thôi, thế giới trước ngươi được chiều quá hóa lười rồi. Gia nào có ý khác.”

Nam Tầm: “Vậy là ngươi thừa nhận không muốn để ta thoải mái đúng không? Tiếc quá ha, trời không chiều ý ngươi, giờ ta gả luôn vào nhà giàu làm mợ cả nè~”

Tiểu Bát: “Woa thân ái, ngươi lạc quan quá nhỉ? Ngươi biết nguyên chủ chết thế nào không?”

Nam Tầm chắc chắn lời kế của nó chẳng hay ho gì.

Quả nhiên, cô nghe Tiểu Bát nói: “Nhà họ Tạ lớn lắm, mà đám phụ nữ trong đó, chậc chậc, kẻ nào kẻ nấy như sài lang hổ báo. Hứa Đa Ngư gả vào làm vợ người chết, địa vị trong nhà ngươi có thể tưởng tượng. Cuối cùng cô nàng phát hiện chuyện không nên biết, bị một trong những bà vợ bé giết chết, rồi vứt xác xuống giếng cạn sân sau.”

Nam Tầm giật cả mình: “Ác dữ vậy? Nhà họ Tạ có tất thảy bao nhiêu phụ nữ?”

Tiểu Bát chậc lưỡi: “Ngươi giờ là thôn nữ, không biết đến nhà họ Tạ cũng bình thường. Nhớ năm xưa, lão gia nhà đó là một Đại soái, Đại soái đấy hiểu không? Bá lắm luôn, ông ta kiểm soát ít nhất hai tỉnh. Trước khi chết, ông ta cưới tổng cộng mười hai bà vợ bé. Người nhỏ nhất khi vào cửa mới mười lăm tuổi, giờ đã hai mươi.”

“Từ từ Tiểu Bát, đây là thế giới quái gì vậy?” Nam Tầm hỏi.

“Quân phiệt hỗn chiến, giông giống cuối nhà Thanh đầu Dân quốc trong thế giới ngươi đó. Tóm lại thì quốc gia loạn lạc như rắn mất đầu, mỗi nơi đều có quân phiệt quản chế từng vùng. Nhưng ngươi biết mà, muốn mở rộng địa bàn phải dùng vũ lực, nên giữa mấy Đại soái không ngừng nổ ra xung đột.

Chủ nhân nhà họ Tạ chính là Đại soái cai quản năm tỉnh quanh đây. Năm năm trước, ông bị ám sát, con trai cả Tạ Lương Thành đồng thời mất tích. Con trai thứ thì du học nước ngoài, có chạy về cũng không kịp.

Địa bàn của ông ta bị thâu tóm, nhà họ không có trụ cột đành về quê.”

Nam Tầm thổn thức: “Uầy, Đại soái cưới được tận mười hai cô vợ bé, người nhỏ nhất thậm chí đủ tuổi làm con ông ta.”

Tiểu Bát: “Aiza, người ta có tiền có quyền mà. Cưới nhiều vợ bé nhưng đâu ép uổng gì ai, đối phương tự nguyện cả.”

“Phải rồi Tiểu Bát, ta sắp gả cho Tạ Lương Thành hả? Đại Boss có quan hệ gì với người này, không phải anh em, chú bác gì đó chứ?”

Tiểu Bát: “… Ngươi tưởng tượng kinh thật.”

Nam Tầm nhún vai: “Biết sao được, như ngươi thôi, đọc tiểu thuyết nhiều quá đấy. Thế rốt cuộc đại Boss là ai?”

“Là ông chồng đã chết của ngươi á.”

Nam Tầm: “…”

Tiểu Bát cười hì hì: “Thấy ta tốt với ngươi chưa, để ngươi gả luôn cho đại Boss.”

Nam Tầm sửng sốt: “Ý ngươi, con trai cả Đại soái chưa chết, nhưng nhà họ đều tưởng anh ta chết rồi? Hơn nữa, anh ta chính là đại Boss phản diện của thế giới này?”

Tiểu Bát: “Đúng vậy. Bật mí cho ngươi nè, đại Boss đẹp trai lắm lắm! Bao giờ gặp ngươi sẽ phải biết ơn ta, muah ha ha…”

Nam Tầm nghe điệu cười rợn gáy của Tiểu Bát, không nhịn được lén vén rèm ngó ra ngoài.

Không ồn ào khua chiêng gõ trống, chỉ có bà mối đi cạnh cỗ kiệu, hẳn là người giật dây cho cuộc âm hôn. Bà con hai bên phố xúm xít chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

Nam Tầm vểnh tai nghe ngóng.

“Làm bậy quá, ai đời lại gả con gái nhà lành cho người chết bao giờ. Có tiền thì sao, sau này phải thủ tiết, sống cô độc cả đời!”

“Xời, bà bận tâm làm gì, có khi người ta thích thì sao? Sau này không lo ăn lo mặc. Nếu là bà, bà muốn cả đời vất vả nghèo khó, hay ăn sung mặc sướng, vàng bạc đầy người? Thủ tiết thôi, chẳng phải mấy bà vợ bé nhà họ Tạ đều thờ ông già đã chết mà vẫn sống khỏe đấy à?”

“Nhắc tới dì Mười hai, chậc, lần trước tôi ra ngoài gặp được. Người đâu xinh như hoa như ngọc. Tiếc quá.”

“Tiếc cái gì. Còn chả phải gả cho ông già kia chưa lâu thì ông ta chết ư…”

Nam Tầm buông rèm, day day ấn đường. Ba người đàn bà một vở diễn, số phụ nữ nhà họ Tạ còn gấp mấy lần con số ba.

Có điều cô chẳng sợ. Đến hậu cung cũng đã kinh qua, một hậu viện nho nhỏ thì tính gì.

Mà mấy người kia nói trúng phóc, giờ cô xác thật rất hưng phấn. Mới đến đã gả cho Boss, lần này Tiểu Bát hữu dụng ghê.

Lúc lâu sau, cỗ kiệu đong đưa dừng lại, Nam Tầm vội trùm khăn voan lên đầu.

Có người đá cửa, xốc rèm, đỡ Nam Tầm vào nhà.

Nam Tầm được người này đỡ tới đại sảnh thì nghe tiếng ho khan già nua.

“Bà mối Vương, làm phiền bà.” Giọng nói già nua vang lên lần nữa.

Bà mối Vương, người mai mối cuộc âm hôn cười đáp lễ: “Không dám không dám, lão phu nhân đừng nói vậy. Nếu tôi đã nhận tiền của bà thì phải làm việc. Ngày sinh tháng đẻ của cô nương này duyên trời tác hợp với cậu cả, cậu ấy nhất định sẽ hài lòng!”

Lão phu nhân và bà cả ngồi giữa đại sảnh nghe mà thấy lòng được an ủi.

Bà mối Vương đặt một tấm bài vị vào tay Nam Tầm, dặn: “Cô dâu hãy ôm bài vị chồng mình cẩn thận, lát nữa cùng bái đường.”

Nam Tầm nâng bài vị, cúi đầu nhìn thử.

Bên trên khắc ba chữ to “Tạ Lương Thành”, cạnh đó còn có hàng chữ nhỏ: Đích tôn nhà họ Tạ đời thứ 42.

 

Hết Chương 541: Âm hôn, nhà họ Tạ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page