Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 533: Cảnh trong mơ, thành hiện thực

Thẩm Duệ Uyên nghe thế thì sửng sốt, sau lại buồn cười. Anh ôm bé con, tỏ vẻ khó hiểu: “Ý bé là gì? Cụ không hiểu.”

Nam Tầm giận dỗi trừng anh: “Con nói, hôm nay con muốn làm cụ như vầy như vầy, rồi thế này thế nọ. Tóm lại là, con muốn cùng cụ… Ừm, làm một trận.” Cuối cùng vẫn không dám huỵt toẹt ra, cụ tổ dù sao là người thanh lịch, cô sợ dọa đến cụ.

Nói xong, Nam Tầm không cho đối phương bất cứ cơ hội đổi ý đã nhào qua hôn.

Cụ tổ mới biết yêu nào chịu được trêu chọc. Mới hôn môi đã không nhịn được.

Nam Tầm vừa hôn vừa giục: “Cụ tổ, chúng ta lên giường… À không, vào quan tài đi.”

Thẩm Duệ Uyên hơi dời ra, rối rắm nói: “Nhưng mà bé, trời còn chưa tối.”

“Đậy nắp là tối liền. Đi thôi đi thôi, con muốn cụ.”

“Bé con, bé… Ưm.”

Nam Tầm lúc này chẳng muốn nghe anh lằng nhằng. Mỗi khi cụ tổ nói lời vô nghĩa cô sẽ trực tiếp bịt miệng hôn anh choáng váng, không biết đêm nay là đêm nào, mặc kệ ban ngày hay ban đêm.

“Cha! Cha! Đi mau!”

Cụ tổ đứng dậy, Nam Tầm lập tức thúc chân cưỡi cụ như cưỡi ngựa.

Thẩm Duệ Uyên ôm bé con về phòng mình. Hơi do dự nhìn giường lớn kiểu Âu chưa từng đụng tới, lại nhìn quan tài tương đối nhỏ hẹp.

Nam Tầm chủ động bảo: “Con thích quan tài, mình vào đó đi.”

“Thích thật?”

“Vâng ạ! Chỉ cần cụ tổ thích con đều thích!”

Nắp quan được đậy lại, chỉ chừa một khe hở. Không gian gần như bịt kín làm xung quanh tối đen như mực.

Bóng tối có một năng lực thần kỳ, có thể phóng đại dục vọng lòng người.

Thẩm Duệ Uyên chống tay, nhẹ nhàng dán môi lên người cô. Nụ hôn dần chuyển từ dịu dàng sang nóng bỏng, hô hấp từ vững vàng sang gấp gáp.

Xung quanh tối đen, Nam Tầm không sợ bị đối phương nhìn thấy. Thế nên lá gan phình to gấp bội, hành động hết sức nhiệt tình.

Ngay giây phút kết hợp, Nam Tầm cảm giác một luồng gió âm truyền vào cơ thể làm cô run bắn lên.

Nhưng ngọc bội trước ngực tức thì xua tan hơi lạnh. Âm khí tan đi khiến cả người ấm áp dạt dào.

Nam Tầm hừ hừ trong lòng: Thì ra ngọc bội còn tác dụng này. Khó trách từ đầu đã đưa cô làm quà gặp mặt. Gian, quá gian!

Sau đó chính là thiên lôi dẫn địa hỏa. Có điều không gian hạn chế nên chiêu thức giao chiến chỉ có một. Tần suất lặp lại quá cao, uy lực quá mạnh làm quan tài cứ kẽo cà kẽo kẹt. Đánh từ sáng đánh suốt tới tối, giữa chừng còn dừng lại nghỉ giữa hiệp. Tận khi tiếng vang dừng thì đêm đã khuya.

Thẩm Duệ Uyên xốc nắp quan, nghiêng đầu ngắm bé con ngủ say trong ngực. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ khiến vẻ cưng chiều dịu dàng trong mắt anh còn mê người hơn trăng sáng.

***

Hôm sau, Nam Tầm vừa mở mắt đã đối diện con ngươi dịu dàng như nước.

Cô lơ mơ chui tọt vào lòng anh theo bản năng, giọng mềm như bông: “Cụ tổ, chào buổi sáng.”

Thẩm Duệ Uyên nhích tới, không nói hai lời hôn triền miên, đến mức Nam Tầm chẳng phân biệt nổi đông tây nam bắc.

Chờ tách ra, cô mới ngượng ngùng phát hiện trên người trần truồng, không mặc gì cả. Cụ tổ cũng vậy, chẳng mặc gì hết!

Quần áo không biết bị cô đá đi đâu rồi.

Nam Tầm dò dò chân, rốt cuộc tìm được miếng vải gần nhất. Sau đó cố kẹp nó bằng ngón chân kéo về.

“Cụ tổ, cụ bỏ chân ra đi. Con, con muốn mặc đồ.”

Thẩm Duệ Uyên ngắm nghía cơ thể cô không kiêng nể: “Bé, trong đây quá chật, ta không nhích được.”

Nam Tầm: Lươn lẹo! Hai người nằm song song còn được, làm gì có chuyện không thể xoay người?

Nam Tầm vừa cáu vừa thẹn trừng anh, dùng chân kéo hết quần áo lại. Rồi ngồi dậy quay lưng về phía cụ tổ mặc đồ.

Thẩm Duệ Uyên ôm cô từ sau, nhẹ nhàng đặt một chiếc hôn lên cổ, thì thầm: “Cảm ơn bé.”

Nam Tầm rụt cổ, cũng hỏi nhỏ: “Cảm ơn gì ạ?”

Thẩm Duệ Uyên cười mà không nói, chủ động mặc nốt quần áo cho cô mới thong thả sửa soạn bản thân.

Nam Tầm định tự bò ra ngoài, nhưng quá mệt nên vứt luôn liêm sỉ giơ tay đòi ôm: “Cụ tổ, cụ mang con qua phòng tắm rửa mặt đi. Con cạn sức rồi.”

Thẩm Duệ Uyên vớt cô vào lòng. Một tay giữ eo, một tay đỡ người. Hai cái đùi nhũn như sợi mì của Nam Tầm oặt ẹo buông thõng, đến sức quắp eo anh cũng không có.

Hai người cứ vậy nghênh ngang ra ngoài.

Thế là vừa mở cửa, Thẩm Duệ Uyên đối diện một đôi mắt.

Thẩm Quang Bích trợn trừng nhìn hai người, ngơ ngác há hốc miệng.

Nửa đêm cậu về, vì theo bố già uống ít rượu nên đầu hơi choáng, về là ngã thẳng xuống sofa. Đúng lúc này nghe tiếng cửa phòng cụ tổ mở, bất giác nhìn sang. Kết quả bắt gặp hai người ôm nhau trong tư thế mập mờ kia!

Cụ tổ liếc qua, hờ hững hỏi: “Về rồi?”

Hỏi xong thì ôm bé con vào phòng tắm luôn. Cô bé thấy Thẩm Quang Bích còn đánh ngáp quơ quơ tay với cậu: “Tiểu sư huynh, chào nha.”

Thẩm Quang Bích: …

Cửa phòng tắm đóng lại ngăn cách tầm mắt.

Ha hả. Cậu đã sớm đoán được, chỉ không ngờ nhanh đến vậy.

Trong phòng, cụ tổ đặt bé con lên thành bồn rửa. Lần này đổi lại anh phục vụ bé. Thẩm Duệ Uyên rót nước đầy ly, trét kem đánh răng lên bàn chải rồi bỏ vào tay đối phương.

Nam Tầm cầm bàn chải lười biếng chà chà, hoàn toàn chưa tỉnh ngủ.

Rửa mặt xong tỉnh táo hơn hẳn, nháy mắt đầy máu sống lại.

Lúc vào là sợ mì nhũn, lúc ra phòng khách là bạch tuộc.

Tiểu Bát rất nhanh báo tin mừng: “Thân ái, hí hí hí. Tối qua ác niệm đại Boss giảm những 25 điểm, đều trong dự đoán của gia. Chỉ còn 5 điểm cuối thôi, muah ha ha ha…”

Nam Tầm hít sâu: “Thời gian trôi nhanh quá.”

Tiểu Bát lập tức cảnh giác: “Lần này ngươi không muốn chết già nữa đấy chứ? Ta nói nè nhe, làm người đừng quá tham. Thế giới trước gia đồng ý rồi, là tự ngươi chết thẳng cẳng, không thể trách gia. Thế giới này thật không được. Mỗi ngày ngươi dẫn khí tu luyện, tuổi thọ chắc chắn dài hơn người thường. Nếu hai trăm năm ngươi vẫn chưa chết, chẳng lẽ gia cũng phải phí hai trăm năm ở đây với ngươi?”

Nam Tầm cạn lời: “… Ta chỉ cảm khái thời gian trôi nhanh mà ngươi tưởng tượng nhiều thế? Thiệt dữ dội.”

Tiểu Bát: …

Có lẽ Nam Tầm và Thẩm Duệ Uyên coi Thẩm Quang Bích là người nhà hoặc có lẽ là không khí, từ đó cậu chàng bắt đầu kiếp cơm chó của mình.

Bữa cơm nào cụ tổ cũng gắp đồ ăn, lau miệng cho Nam Tầm. Thẩm Quang Bích bất ngờ không kịp phòng bị nhét cả họng cơm chó.

Xem TV hai người cũng ưỡn qua ẹo lại. Thế là tiếp tục bị tắc đầy họng.

Thẩm Quang Bích thấy đời mình sao gian nan quá, còn chẳng bằng đổi tên thành Thẩm Bóng Đèn cho rồi.

Thời điểm Thẩm Quang Bích nghĩ mình sắp cơm chó căng chết thì chân trời bỗng sinh dị tượng!

Hướng Tây Bắc phủ kín mây đen không tan, sấm đánh đùng đùng nhiễm đỏ một vùng trời.

Hiện tượng quái lạ kinh động toàn giới phong thủy.

Hết Chương 533: Cảnh trong mơ, thành hiện thực.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page