Danh sách chương

Tần Giai nói xong, ánh mắt lại càng ảm đạm: “Quan hệ hai nhà chúng tôi rất tốt, ba mẹ anh thậm chí từng muốn tôi gả qua nhà đó làm dâu. Ban đầu tôi rất chướng mắt, cảm thấy anh có bệnh; nhưng qua bốn năm đại học, tôi đã dần thích anh. Bất giờ mới thấy đề nghị này thật không tồi, tiếc là… Anh đã sớm có người trong lòng.”

Nói đến đây, cô nàng phức tạp nhìn thoáng qua Nam Tầm.

Nam Tầm bị nhìn đến hoảng, giọng nói khô khốc: “Tần Giai, cậu nén bi thương.”

Tần Giai thở dài: “Cậu nói xem, anh ấy còn trẻ như vậy, đang lúc sự nghiệp thành công, sao lại nói đi là đi chứ?”

Trong nhất thời Nam Tầm cũng hơi cảm thán, thật là còn quá trẻ.

“Tiểu Bát, tại sao kỳ tài ngút trời đều xảy ra tai nạn giao thông rồi chết chứ? Ngươi xem ta đi, khi còn sống cũng không cẩn thận xảy ra tai nạn giao thông, haizz… Ta với Phó Vũ thật đúng là đồng bệnh tương liên*.”

[*Đồng bệnh tương liên: người cùng cảnh ngộ bất hạnh thương xót giúp đỡ lẫn nhau.]

Tiểu Bát đang ngủ, bằng không nghe nói như vậy nhất định sẽ phải cãi lại một câu: “Ngươi cmn tính là kỳ tài ngút trời cái gì?”

“Bạch Mạt, rốt cuộc là sao cậu nhận được tin tức? Cậu biến mất nhiều năm như vậy, thành phố A lại lớn thế, tìm cậu thật chẳng dễ dàng. Chẳng lẽ mấy năm nay cậu vẫn luôn giữ liên lạc với các bạn học khác?” Tần Giai bỗng hỏi.

Nam Tầm ngẩn ra, rồi nói đúng sự thật: “Thật sự có người gọi điện thoại cho mình tự xưng là Phó Vũ. Nhưng nếu Phó Vũ đã mất rồi, chắc người nào đó đùa ác thôi.”

Tần Giai hơi nhíu mày: “Đùa ác? Dù có người muốn đùa, vậy cũng phải biết phương thức liên lạc của cậu. Mình và Phó… Mấy năm nay mình vẫn luôn hỏi thăm tin tức của cậu mà lại chẳng có, một người đùa ác sẽ dễ có số vậy ư?”

Nam Tầm im lặng, cân nhắc nói: “Có khả năng không phải là Phó Vũ, là tự mình nghe nhầm.”

Tần Giai nhìn chằm chằm cô hồi lâu, không tiếp tục đề tài này nữa.

Cô nàng cầm điện thoại, mở danh bạ xóa số điện thoại Phó Vũ, thương cảm nói: “Sau này số điện thoại này chẳng gọi được nữa…”

Nam Tầm nhìn dãy số, tự nhiên thấy hơi quen mắt, bèn tìm nhật ký cuộc gọi trong điện thoại mấy ngày trước.

Vừa nhìn một cái, Nam Tầm đã bị dọa cho lạnh sống lưng. Số đuôi người gọi thế mà giống số Tần Giai vừa xóa y đúc!

Sao lại là số của Phó Vũ?

“Bạch Mạt, sao thế?” Tần Giai thấy vẻ mặt cô là lạ liền hỏi thăm.

Nam Tầm lắc đầu bảo không sao.

Có thể là người đùa ác đó dùng số điện thoại Phó Vũ để gọi cho cô…?

Trực giác Nam Tầm cho hay không được nghĩ sâu chuyện này. Vậy nên cô vội vàng dừng lại, làm những gì nên làm.

***

Họp lớp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.

Đợi đến chỉ còn một mình Nam Tầm, cô không nhịn được “đờ mờ” một tiếng. Lúc đến thì bắt xe được, giờ đang giữa rừng cây hoang vắng, cô đi đâu mà bắt xe!

Cuối cùng Nam Tầm hỏi mượn bà chủ Nông Gia Nhạc một chiếc xe đạp, chuẩn bị đạp về.

Đường dài mười mấy cây số, cmn đây quả thực phải đạp đến trời tối đen.

Nam Tầm gấp gáp đẩy xe ra ngoài, kết quả không chú ý đụng phải một bé trai.

Đứa bé mặc áo thun nhỏ màu trắng và quần jeans, đôi mắt to hai màu trắng đen rõ ràng, đôi môi mỏng hơi nhếch, tựa như một con búp bê tinh xảo.

Cậu bé cầm bó hoa cúc dại, đang ngước đầu lẳng lặng nhìn Nam Tầm chăm chú.

Nam Tầm từng gặp, đây là con trai nhỏ bà chủ. Chẳng qua lúc cô gặp tên nhóc này, cậu còn đang bắt dế với đám nhóc thôn quê, rất hoạt bát, không im lặng như bây giờ.

Khuôn mặt tinh tế của đứa bé không chút biểu cảm, đôi mắt to cũng chẳng có cảm xúc, một mảnh yên lặng vắng vẻ.

Nam Tầm lúng túng cười cười, vội hỏi: “Em trai, mới vừa bị chị đụng đau rồi nhỉ? Chị xin lỗi em nhé, được không?”

Đứa bé chẳng nói gì.

Nam Tầm không khỏi ngồi xổm xuống ngang cậu, cười híp mắt nói: “Chị làm ảo thuật cho em nha. Em xem này, biến biến biến, một cục chocolate!”

Nam Tầm bỏ cục chocolate vừa “biến ra” vào bàn tay nhỏ bụ bẫm của đứa bé.

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại ngẩng đầu nhìn cô. Nam Tầm thế mà đọc được vài phần thâm trầm trong đôi mắt đen trắng rõ ràng đó.

Cô xác định cậu không bị mình đụng đau, mới giơ tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cậu, sau đó đẩy xe đi.

Đi vài bước, Nam Tầm không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.

Cậu bé vẫn đang lẳng lặng nhìn cô, chỉ có cái  miệng nhỏ nhắn đỏ tươi là hơi nhếch thành một độ cong.

Nam Tầm cũng cong khóe môi, không quên đắc ý với Tiểu Bát trong lòng: “Ta biết mà, ta vừa ra tay, đứa bé khó thế nào đều bị ta thu phục.”

Tiểu Bát đang ngủ mê đương nhiên không trả lời.

Đứa bé trai chầm chậm đi đến, từng bước từng bước một, đi rất ổn định, chẳng giống những đứa hoạt bát bình thường.

Cậu đưa cúc dại trong tay cho Nam Tầm.

Nam Tầm nói: “Hoa này tặng chị sao? Cảm ơn em nha.”

Đứa bé không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Nam Tầm xem khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đó, khẽ cười cười, ngồi xổm người xuống hôn lên gương mặt nhỏ.

Cậu bé hơi nghiêng đầu, cô lập tức hôn trúng cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi.

Cảm giác lạnh lẽo từ môi truyền thẳng đến đầu tim trong nháy mắt, lạnh đến Nam Tầm bất giác rùng mình.

Nam Tầm sờ sờ đầu củ cải nhỏ: “Trời nóng mà người em lạnh thế này? Đừng ham chơi, nhớ về nhà sớm một chút, để bị cảm ba mẹ sẽ lo lắng lắm đó.”

Nam Tầm bỏ hoa đầu củ cải tặng vào giỏ xe, sau đó đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo rời đi. Đường núi thật không dễ đi.

Mới đạp được nửa giờ, sắc trời đã tối.

Nam Tầm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, bất chợt thấy mấy ngôi mộ giữa ruộng hoang, vừa đúng gặp phải một cơn gió lạnh thổi qua.

Nam Tầm rùng mình, có hơi sờ sợ.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, mà Nam Tầm đạp rồi lại đạp, vậy mà có cảm giác càng đạp càng nặng, như thể yên sau có một… người ngồi.

Nam Tầm bị thức so sánh của mình dọa hết hồn, cô vội vàng tăng thêm sức lực. Tốc độ đạp xe nhanh hơn đôi chút.

Dường như gió đêm hơi lớn, còn khá lạnh, luôn có luồng khí lạnh quấn quanh người cô không rời. Nhưng may mà bây giờ đang là mùa hè, gió như vậy ngược lại làm cả người thoải mái.

“Này —— “

“Này —— “

Nam Tầm bỗng nghe xa xa đằng sau có tiếng kêu, dường như đang gọi cô.

Nam Tầm muốn quay đầu theo bản năng, nhưng đang định làm thì cô đột nhiên quay về.

Không thể quay đầu không thể quay đầu.

Trán Nam Tầm đổ đầy mồ hôi lạnh, cứ hoảng sợ thế đạp xe hồi lâu, nghe tiếng ếch dế kêu cả đường, rốt cuộc cũng về tới thành phố.

Nam Tầm vọt đi tắm, sau đó nằm tướng chữ đại (大) trên giường.

Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, Nam Tầm lại xuống lầu một chuyến, lấy bó cúc dại trong giỏ xe.

Nói thế nào cũng do một đứa bé dễ thương tặng, cứ vứt như vậy không ổn lắm.

Editor: Norah/ Beta: Padu, Bánh Bao.

Hết Chương 41: Bé trai, môi lạnh như băng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page