Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 40: Cậu ấy chết rồi, ngay ba ngày trước

Ùng ục…

Nam Tầm vùng vẫy mấy lần, lực lượng kỳ quái kéo cả người cô vào nước cho đến khi cả đầu cô chìm xuống hoàn toàn.

Hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, trong miệng không ngừng phun ra bong bóng nước.

Nam Tầm loáng thoáng nghe được tiếng kêu lớn trên bờ, là tên Bạch Mạt.

Ngay lúc ý thức dần hỗn loạn không rõ, hình như có người ôm hông cô, trên môi truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, sau đó dưỡng khí hy vọng được truyền vào.

Nam Tầm ôm đối phương theo bản năng, tham lam hút khí mà đối phương đưa đến.

Dường như cô nghe thấy tiếng than nhẹ bất đắc dĩ, mang vẻ bao dung và cưng chiều vô tận, chiếm lấy một chút ý thức cuối cùng của cô.

Khi Nam Tầm tỉnh lại, cô đang nằm trong ngực một người đàn ông xa lạ.

“Tỉnh rồi tỉnh rồi, Bạch Mạt cậu không sao chứ?” Những người bên cạnh vội vàng hỏi han.

Nam Tầm lắc đầu, hơi mơ hồ nhìn người đang ôm cô: “Anh đã cứu tôi à?”

Người này lớn lên rất tuấn tú, nghe vậy liền gật nhẹ đầu, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Bây giờ em cảm thấy thế nào? Anh là Bạch Khê Diệp, anh trai của Bạch Câu Duyên. Vừa rồi em rơi xuống nước làm mọi người sợ hết cả hồn.”

Nam Tầm vội vàng nhìn về cái ao phía xa: “Bé trai vừa rơi xuống nước đâu?”

Vẻ mặt Tưởng Văn Văn khá kỳ quặc: “Bạch lão đại, cậu đang nói gì vậy? Trong ao có bé trai nào đâu chứ. Mình chỉ thấy cậu như bị điên chạy vọt ra đằng kia, bùm một tiếng nhảy xuống mất tiêu.”

Nam Tầm ngạc nhiên nói: “Nhưng mà mình thật sự thấy một bé trai rơi nước, mình nhảy vào là để cứu nó.”

Đám người xung quanh im lặng trong nháy mắt, sau đó lập tức cười vang.

Bạch Khê Diệp trực tiếp dùng tay sờ trán cô, lo lắng hỏi: “Có phải em bị cảm rồi không, nên mới hoa mắt?”

Nam Tầm được mọi người đưa về nông trại nghỉ ngơi. Tất cả đều nói cô hoa mắt, thế là cô tự mình suy nghĩ một lát, khả năng cô thật sự… hoa mắt nhỉ?

Nam Tầm nghĩ mà sợ. Phần mềm hack Tiểu Bát giờ vẫn đang ngủ say, nếu như cô thật sự xảy ra chuyện trong khoảng thời gian này, vậy là game over luôn.

Ngồi trong chốc lát, Nam Tầm bèn đến phòng bếp giúp đỡ.

Bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, Nam Tầm vội hỏi Tưởng Văn Văn bên cạnh: “Đến giờ rồi mà Phó Vũ còn chưa đến sao?”

Tưởng Văn Văn ngay lập tức hồi tưởng, sau đó liền ngạc nhiên thốt: “Cậu đang nói quái thai ấy hả?”

Cô ấy vừa mới nói xong đã giơ tay che kín miệng, cười hì hì nói: “Mình sai rồi, mình không nên tùy tiện đặt biệt danh cho người khác. Chỉ là mấy năm nay mình không có tin tức về người tàng hình này, không rõ tình hình gần đây của cậu ta lắm. Cơ mà người như vậy á, dù cho lớp trưởng hạ mặt mũi gọi điện thoại cho người ta, người ta cũng không nhất định sẽ đến đâu.”

Nam Tầm hơi nhíu mày, cô hỏi thêm vài người, lại phát hiện tất cả đều không biết Phó Vũ sẽ đến. Ngay cả lớp trưởng cũng khá ngạc nhiên, nói anh ta căn bản không liên lạc với Phó Vũ; không chỉ có như vậy, ngay cả hôm nay Nam Tầm đến anh ta cũng rất bất ngờ.

“Mình tưởng những bạn khác thông báo cho cậu, dù sao mình hỏi thăm lâu rồi mà vẫn không có tin của cậu. Về phần Phó Vũ ——”

Lớp trưởng hơi dừng, trong ánh mắt thoáng qua vẻ hâm mộ: “Nói ra chắc mọi người không tin, Phó Vũ lúc trước trông nhút nhát vậy mà giờ đây đã là ông chủ lớn của tập đoàn Tư Mạt. Mình còn nghe nói năm hai đại học cậu ấy đã bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, đến khi tốt nghiệp thì công ty cũng phong sinh thủy khởi* luôn rồi.”

[*Phong sinh thủy khởi: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc. Có thể hiểu như thuận buồm xuôi gió. Nguồn: LiLyTran – tangthuvien] 

Mọi người không nhịn được tấm tắc ra tiếng, cảm thấy thật khó tin.

Trong ấn tượng của họ, Phó Vũ cứ như một quái thai. Không nói chuyện với ai, một mình một người ngồi trong góc, như đang cách ly mình với cả thế giới.

Trên thực tế, rất nhiều người đều thầm nghi ngờ có khả năng Phó Vũ bị tự kỷ nặng. Nghe nói những người như thế là đáng sợ nhất, ngàn vạn lần không nên chọc đến.

“Lớp trưởng, bây giờ Phó Vũ làm ăn tốt như vậy, sao cậu không mời cậu ấy đến họp lớp?” Tưởng Văn Văn vội hỏi.

Lớp trưởng cười mỉa: “Thời phổ thông mình chẳng thèm để ý cậu ta, giờ tự dưng lại gọi điện thoại, vậy có phải không tốt lắm không?”

Người bên cạnh không nhịn được giễu cợt: “Nhìn dáng vẻ sợ sệt này của cậu xem, còn đâu là lớp trưởng năm xưa.”

Mọi người cười cười đùa đùa, Nam Tầm giật giật khóe miệng nhưng lại không cười nổi.

Cuộc điện thoại trước đó giúp cô biết được một tin tức chính xác, rằng Phó Vũ nhất định sẽ đến họp lớp. Nhưng bây giờ cũng đã trễ thế này mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Nam Tầm không ngờ mọi người không đợi được Phó Vũ, lại đợi được Tần Giai.

Cô nàng lái BMW đến, mặc váy dài màu đen, lớp trang điểm trên mặt rất nhạt song rất tinh tế.

Trong lòng Nam Tầm vẫn còn biết ơn Tần Giai.

Khi học phổ thông, cuộc sống của Nam Tầm rất khó khăn, cho nên không có việc gì liền đến khu lân cận làm việc vặt. Nhưng vì không đủ tuổi, nên người ta không dám nhận. Sau nhờ cô bé trước mặt giúp đỡ, cô mới được rửa chén ở nhà hàng Tây nào đó.

Mặc dù là rửa chén, tính chất công việc của cô cũng cao hơn rất nhiều.

Nghe nói quan hệ nhà Tần Giai với Phó Vũ không tệ, hai nhà thường xuyên qua lại.

Tần Giai tháo mắt kính, ánh mắt lướt một vòng, cuối cùng ngạc nhiên dừng trên người Nam Tầm.

“Bạch Mạt, cậu cũng đến à?” Tần Giai nhìn chằm chằm cô thật lâu.

Nam Tầm bị cô nàng nhìn đến run người, giải thích: “Mình nhận được điện thoại của Phó Vũ, cậu ấy báo địa chỉ cho mình, cho nên mình đến nè.”

Không ngờ Tần Giai vừa thấy lời này của cô, đôi mắt đã trừng to, thoáng lộ vẻ sợ hãi.

Có điều lúc này cô nàng cũng chẳng nói gì, bởi vì mọi người đã vây quanh.

Tính cả Tần Giai, thì ngoài Phó Vũ, bạn học cấp ba đều đến đông đủ.

Ông chủ Nông Gia Nhạc đưa món đầy bàn, mọi người bắt đầu ăn ăn uống uống, vừa nói vừa cười.

Tần Giai chẳng nói gì, mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, cô nàng mới bỗng gọi Nam Tầm qua bên tán gẫu.

“Bạch Mạt, bọn mình tìm cậu thật lâu.”

Cô ấy nói “bọn mình”.

Trước khi Tần Giai đến, Nam Tầm cũng đã hỏi thăm được tình hình gần đây của mọi người.

Nghe nói Tần Giai vốn học chung đại học với Phó Vũ, chẳng qua Phó Vũ đậu bằng hạng đầu toàn tỉnh, mà Tần Giai là trong nhà đập tiền đưa vào.

“Lúc trước cậu nói đi là đi, thật sự một chút tin tức cũng không để lại cho bọn mình. Biển người mênh mông, bọn mình có thể đi đâu tìm chứ…” Tần Giai bình thản nói.

Chẳng biết có phải Nam Tầm nhìn nhầm hay không, mà cô cảm thấy thái độ Tần Giai với mình có hơi kỳ quặc, dường như đang oán giận.

Nhưng mấy năm qua bọn họ đâu có qua lại, chút oán này từ đâu mà có?

Đột nhiên, Tần Giai nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lộ chút lạnh lẽo: “Bạch Mạt, cậu biết không?” Cô nàng hỏi, sau đó bất ngờ không kịp đề phòng vứt một quả bom xuống nước: “Phó Vũ chết rồi.”

“Ngay ba ngày trước, xảy ra tai nạn giao thông mà chết.” Cô nàng lạnh nhạt mà bổ sung.

Hai mắt Nam Tầm chợt mở to, cảm giác có lẽ mình vừa nghe một câu truyện cười nào đó.

Rõ ràng ngày hôm trước Phó Vũ còn gọi điện cho cô, vừa nói vừa cười với cô lâu như vậy.

Chẳng lẽ… Có người đang đùa ác?

Hết Chương 40: Cậu ấy chết rồi, ngay ba ngày trước.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page