Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 38: Thế giới 2, Tôi có cuộc hẹn với lệ quỷ 

Ngày hôm sau, Nam Tầm tạm biệt người mẹ gầy như que củi của cô, ôm bà nói: “Mẹ, con sẽ học hành chăm chỉ, lúc con không ở đây mẹ phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”

Vẻ mặt mẹ cô vui mừng, nói: “Mạt Mạt, chuyện học phí và sinh hoạt phí con không cần quan tâm. Dù dù mẹ đập nồi bán sắt vụn cũng sẽ cho con đi học.”

Nam Tầm gật đầu, một mình đỏ mắt lên đường vào thành phố.

Con nhà người ta đều được ba mẹ đưa đi, chỉ có cô là tự mình vác túi hành lý cũ sì đi báo danh, làm thủ tục nội trú.

“Ta cảm nhận được tâm trạng của ngươi đang xuống rất thấp.” Hư Không Thú bỗng nhiên nói.

Nam Tầm nhếch miệng cười cười: “Không có gì, chỉ là nhớ mẹ thôi. Bà là nỗi lo duy nhất của ta ở thế giới thực.”

Mẹ bỏ rất nhiều tâm huyết lên người cô, song lại chẳng ép cô học gì. Những thứ cao nhã như piano, violin, chẳng phải không học không được, nhưng vì mẹ thích nên cô học, còn học hết cấp mười. Cô thích Taekwondo, thích Tán đả, sau khi mẹ biết không những không phản đối, mà thậm chí khuyến khích cô làm chuyện mình thích.

Hai người vừa là thầy vừa là bạn, sự khoan dung của mẹ đã nuôi tính cô trở nên vừa lạc quan vừa phóng khoáng. Nhưng có lẽ do người ba cặn bã, thực chất bên trong cô vô cùng lạnh nhạt.

“Tiểu Bát, hồi phục nhanh nha. Mặc dù trước kia ta là học bá, nhưng ta thật sự không muốn học lại lần nữa đâu.”

Hư Không Thú: “Ây da, chẳng lẽ ngươi không biết thế giới Huyền Vũ trước là thế giới cấp cao sao, đưa ngươi xuyên đến xuyên đi rất tiêu hao linh lực đó được chứ? Một lần nữa trải nghiệm cuộc sống học sinh là chuyện biết bao người muốn cũng không được đấy nhé. Ngươi phải biết đủ đi, hừ ~”

Được Hư Không Thú khuyên nhủ, Nam Tầm bắt đầu tự thả bay bản thân. Dù sao trong trường cũng chẳng ai biết Bạch Mạt, không sợ bị OOC*.

[*OOC: out of character (làm hỏng thiết lập nhân vật)]

Bạch Mạt vẻ ngoài đẹp, thành tích tốt, người lại sáng sủa nhiệt tình lấy việc giúp người khác làm niềm vui. Thành thử rất nhanh đã lôi kéo được một đám em trai em gái, cuộc sống trôi qua khỏi phải nói thoải mái thế nào.

Để mẹ Bạch Mạt giảm bớt gánh nặng, Nam Tầm, người chẳng biết liêm sỉ là gì, cứ hễ trường có trợ cấp cho người hoàn cảnh khó khăn là bay vào xin, đơn xin trợ cấp muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm. Thầy cô đọc xong mà vành mắt ửng đỏ, về sau còn cực kỳ nhiệt tình giúp cô để ý, một khi có trợ cấp gì có thể xin, người thứ nhất nghĩ đến sẽ là cô.

Lúc thi tốt nghiệp trung học, Nam Tầm không phụ sự mong đợi của mọi người, đạt hạng nhất thành phố. Lên trường cấp 3 chuyên, đem vinh dự về cho trường cũ, thuận lợi lấy được số tiền trợ giúp lớn, bộ trưởng trấn trên biết rồi cũng giúp đỡ một khoản. Thế là học phí ba năm phổ thông đều gom về đủ.

Cô khiến mẹ hờ vui mừng lau nước mắt, người cậu bụng dạ độc ác luôn mong cô thôi học để lập gia đình cũng tạm thời dừng suy nghĩ này.

Nhưng mà, dẫu thế nào chăng nữa, Nam Tầm vẫn phải trải qua cái kiếp đã định sẵn trong mạng Bạch Mạt. Mẹ Bạch Mạt té xỉu được đưa đi bệnh viện, chẩn đoán ra ung thư dạ dày cấp tính.

Mỗi ngày Nam Tầm chạy qua chạy lại hai bên, mệt đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều gầy đi trông thấy.

Vậy mà trước ngày thi đại học một ngày, mẹ cô vẫn đi, hôm sau cô vẫn không thể dự thi đại học.

Nam Tầm co quắp trên mặt đất, khóc lóc kể lể với Tiểu Bát: “Ta cảm thấy cả người đều bị đào rỗng rồi.”

Hư Không Thú hơi áy náy: “Chờ chút ha, linh lực của ta đầy ngay đây, nhiều nhất là một tháng thôi à.”

Nam Tầm an táng cho mẹ Bạch Mạt xong liền bán nhà, một mình rời khỏi thị trấn nhỏ.

Nam Tầm chỉ có bằng tốt nghiệp phổ thông đang nghĩ phải kiếm tiền nuôi sống bản thân như thế nào, thì bỗng nhiên Tiểu Bát nhà cô vui mừng nói: “Ta phục hồi rồi, giờ ta đưa ngươi đến bốn năm sau luôn!”

Nam Tầm còn chưa kịp phát biểu ý kiến, trước mắt đã tối đen.

Bốn năm sau, Nam Tầm share nhà hai phòng ngủ, một phòng khách với người khác; diện tích không lớn lắm nhưng được cái rất sạch sẽ. Ban công trồng mấy chậu mẫu tử và một cái xích đu làm bằng trúc, thoạt nhìn vô cùng thoải mái, đúng là phong cách cô thích.

“Tiểu Bát, bây giờ ta đang làm gì?” Nam Tầm hỏi.

“Ca sĩ quán bar.” Hư Không Thú uể oải trả lời.

Nam Tầm giật mình: “Ta thế mà lưu lạc tới mức phải đi hát rong á? Thảm thế! Cơ mà Tiểu Bát, ngươi sao đấy? Nghe rất không có tinh thần.”

Hư Không Thú tủi thân lốp bốp nói: “Linh khí thế giới cấp thấp này quá mỏng, cái đống ta vất vả tụ lại dùng hết rồi, e rằng phải ngủ say một thời gian.”

Nam Tầm vội nói: “Không được nha Tiểu Bát. Ngươi không ở đây thì ta tìm được đại Boss giá trị ác niệm 100 kiểu gì?”

Giọng Hư Không Thú càng ngày càng nhỏ: “Không phải lúc trước ngươi yêu cầu mục tiêu công lược ở thế giới này thích ngươi à? Anh ta khẳng định sẽ chủ động tìm tới cửa, ngoan, ta đi ngủ đây ~”

Nam Tầm: …

“Tiểu Bát? Tiểu Bát! Tiểu Bát…” Nam Tầm thâm tình gọi bao nhiêu lần, Hư Không Thú đều không lên tiếng.

Không có Tiểu Bát ở đây, trong lúc nhất thời Nam Tầm thật không quen. Có điều cô nằm trên xích đu, được ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào, nghe tiếng nhạc thư giãn nhẹ nhàng trong điện thoại, một buổi chiều thoải mái thanh thản như vậy làm Nam Tầm nhanh chóng quên hết phiền não.

Bài hát trong điện thoại bị tiếng chuông cắt ngang, Nam Tầm mơ mơ màng màng cầm điện thoại, giọng mũi nằng nặng kêu “alo”.

Đầu bên kia thấp thoáng tiếng cười trầm thấp, nhưng Nam Tầm nghe kỹ thì lại không còn.

Nam Tầm đang ngủ gật lập tức tỉnh hơn nửa. Nhìn số lạ hiện trên điện thoại, trực giác cô cho biết đây là quảng cáo chào hàng gì đó, thế là lười biếng nghiêng mình lại như trước, ngáp hỏi: “Alo, ai vậy?”

Đầu bên kia im ắng một hồi, sau đó, tiếng đàn ông không nhanh không chậm truyền tới: “Xin chào, Bạch Mạt phải không?”

Trong giọng nói trầm thấp xen lẫn chút dịu dàng, làm cho người khác cảm thấy thực thoải mái. Chỉ là, âm thanh dường như hơi lành lạnh, khiến Nam Tầm không khỏi quấn chặt tấm chăn trên người.

Nam Tầm vội nói phải, hỏi lại: “Đúng đúng, tôi đây. Xin hỏi anh là ai, tìm tôi có việc ư?”

“Tớ là Phó Vũ, cậu còn nhớ không?” Người nọ không nhanh không chậm hỏi, chỉ nghe giọng thôi đã khiến người khác dễ dàng nảy sinh thiện cảm.

Nam Tầm thấy cái tên “Phó Vũ” rất quen tai, hình như là bạn học phổ thông.

May mà Nam Tầm mới xuyên đến từ bốn năm trước, cuộc sống cấp 3 vừa kết thúc, không thì cô thật đúng là chẳng nhớ nổi người nào tên Phó Vũ.

Nam Tầm có chút khó hiểu, không biết sao đối phương biết số mình. Vả lại trong ba năm cấp 3, tổng cộng số câu giữa cô và Phó Vũ còn chưa tới mười câu.

Xét thấy đầu bên kia còn đang chờ câu trả lời của cô, Nam Tầm không suy nghĩ nhiều nữa, cô cười trả lời: “Đương nhiên là nhớ rồi. Phó Vũ á, vóc dáng cậu nhỏ nhất, nhưng lúc nào cũng ngồi dưới cùng. Còn nữa, cậu không thích nói chuyện, nhưng thành tích lại siêu tốt.”

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của anh, dường như tâm trạng anh rất vui khi nghe câu này.

“Bạch Mạt, giờ cậu đang ở đâu?” Phó Vũ hỏi.

Tiếng hít thở của anh hình như rất nhẹ, nói chuyện không hề có âm cuối.

Hết Chương 38: Thế giới 2, Tôi có cuộc hẹn với lệ quỷ .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page