Danh sách chương

Mặt Hồng Trù đỏ tận mang tai: “Sao Vương thô lỗ vậy, xuống tay chẳng biết nặng nhẹ.”

Nam Tầm cười ha hả: “Hồng Trù yên tâm, lần này ta trả thù rồi, lưng hắn đầy vết ta cào. Có khi còn đổ máu đấy, chẳng nhẹ hơn ta đâu.”

Cả đám bị nàng dọa.

Đây là Yêu Vương! Con bé này lại dám cào Yêu Vương chảy máu! Chẳng lẽ nó không biết máu Yêu Vương quý báu cỡ nào ư?

Nam Tầm nằm nhoài chợp mắt trong bồn tắm, nóng lòng hỏi: “Tiểu Bát, giá trị ác niệm sao rồi?”

Hư Không Thú héo úa: “Giảm, xuống 94.”

Gương mặt tươi cười của Nam Tầm lập tức cứng đờ: “Gì cơ? Người ta mệt chết mệt sống hầu hạ hắn lâu thế mà mẹ nó chỉ giảm 1 điểm?”

Hư Không Thú giải thích: “Lần hai mà, chắc chắn không được như lần đầu.”

Nam Tầm thở dài, đau đớn chấp nhận sự thật: “Một thì một, tích tiểu thành đại.”

Vì bị đả kích, hai ngày sau đó Nam Tầm khó tránh khỏi sa sút lười biếng. Mãi đến lần nọ, Hư Không Thú nói cho nàng biết giá trị ác niệm chỉ còn giảm 0.1, Nam Tầm mới giật mình không dám biếng nhác nữa, mỗi lần đều vô cùng phối hợp.

Mấy ngày ngắn ngủi, cơ thể Nam Tầm và Yêu Vương đã hòa hợp đến độ trước nay chưa từng có.

Nam Tầm không biết Yêu Vương có hài lòng không, nhưng hắn càng ngày càng kiệm lời, vẻ mặt cũng ngày càng lạnh lùng.

Nam Tầm đâu quan tâm, chỉ cần ác niệm đối phương giảm là được.

Tháng ngày không biết xấu hổ kéo dài hơn một tháng, ác niệm Yêu Vương rơi từ 94 xuống 85 rồi chết đứng.

Nam Tầm bắt đầu nóng nảy.

Hư Không Thú ngược lại hết sức bình tĩnh, còn an ủi nàng: “Không cần vội. Ở thế giới này, con người có thể kéo dài tuổi thọ nhờ tu luyện Huyền Vũ. Tuy người tộc Ngự thú không có thiên phú tu luyện, nhưng họ biết rất nhiều bí thuật vu thuật để kéo dài tuổi thọ. Ngươi còn nhiều thời gian lắm ~”

Nam Tầm chả thấy được an ủi.

Tin đồn Yêu Vương ngày ngày sủng hạnh nữ tử Nhân tộc đã sớm truyền khắp Ma Vực. Song chẳng biết Yêu Vương nói gì mà những con yêu thú vốn thù ghét Nhân loại tận xương lại chẳng coi chuyện này to tát.

Nam Tầm hỏi Hư Không Thú nguyên nhân.

Hư Không Thú giải thích: “À cái này hả, tại Yêu Vương nói trước mặt lũ yêu thú chỉ coi ngươi là đồ chơi. Chờ hắn chơi chán sẽ ăn luôn ngươi rồi tuyên chiến với Nhân tộc.”

Nam Tầm rùng mình: “Hay lắm, quả là đồ cặn bã rút chim vô tình.”

Nhưng thù oán phải lớn đến mức nào, yêu thú mới quyết không đội trời chung với Nhân tộc chứ?

Hư Không Thú lại giải thích: “Do loài người tự tìm đường chết. Ngày xửa ngày xưa, vốn chỉ có Yêu thú và Thần thú tranh đấu. Chẳng qua Thần thú không địch lại nên sắp xếp Nhân tộc trà trộn vào. Yêu thú chết trên tay con người nhiều vô số kể, thành ra bây giờ hận Nhân tộc chẳng kém gì Thần thú.”

Nghe Tiểu Bát kể đủ tin vỉa hè về Yêu thú, Thần thú và Nhân tộc, Nam Tầm càng hiểu biết thêm thế giới này.

Ví dụ như Yêu Vương, Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà, thật ra là thần thú Đằng Xà biến dị. Nhưng theo thiên hướng khát máu tàn bạo nên bị tộc Đằng Xà coi là dị loại nhẫn tâm trục xuất, cuối cùng lưu lạc thành hung thú thượng cổ.

Hay như đứng đầu Tứ đại thần thú hiện nay – Thanh Long, rất lâu trước kia vốn sống chết đối đầu Đằng Xà.

Để tranh cướp cái chức lão đại trong nhóm Thần thú, đồng thời kéo dài nòi giống, Thanh Long tạp giao với vô số thần thú khác, sinh ra đủ loại long thú: Hắc Long, Hoàng Long, Lam Long. Trong đó dòng có huyết thống thuần khiết cao quý nhất là Ngũ Trảo Kim Long, có thể xưng quý tộc của giống nòi.

Hiện nay, số lượng đầu rồng ở Long tộc được tính khả quan, đã sớm thắng thế Đằng Xà tự cho mình thanh cao.

“Vật dĩ hi vi quý*, Long tộc nên thực hiện kế hoạch hóa gia đình đi thôi.” Nam Tầm bình luận.

[*Vật dĩ hi vi quý: hiếm mới quý]

Hư Không Thú bảo: “Đám long thú đã sớm lai tạp, lưu tình khắp nơi, vô cùng không biết xấu hổ.”

***

Trời vừa tối Nam Tầm đã bị Yêu Vương áp chảo nướng bánh, ban ngày thì trò chuyện tào lao với Tiểu Bát. Cuộc sống muốn bao nhiêu nhàm chán có bấy nhiêu nhàm chán.

Ấy vậy hai ngày nay, Yêu Vương bỗng ngừng sủng hạnh Nam Tầm khiến nàng hết sức ngạc nhiên.

Nam Tầm hỏi đám Lục Tuệ, người nào người nấy ấp a ấp úng.

Cuối cùng vẫn là Hồng Trù tức giận bất bình: “Mấy lão già Ma Vực từ khi biết Yêu Vương gần được nữ sắc liền liên tục dâng lên yêu thú xinh đẹp. Lúc này rồi Vương nào nhớ được phu nhân! Ta còn nghe nói đêm hôm qua Vương ngự vài nữ, cả tẩm cung văng vẳng tiếng rên rỉ dâm đãng của mấy con tiện thú đó. Tức chết ta!”

Nam Tầm nghe mà cảm khái: “Tiểu Bát, đàn ông quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”

Hư Không Thú: “Yêu Vương là yêu thú, hơn nữa là một con rắn. Ngươi chưa nghe câu tính xà bổn dâm bao giờ à?”

Nam Tầm nhất thời câm nín.

Có điều nàng không mấy đau lòng, trái lại còn như được giải thoát. Mấy ngày qua chẳng thể giảm ác niệm của đại Boss bằng cách lăn giường, vừa hay thừa dịp này suy nghĩ biện pháp khác.

Làm thế nào để Yêu Vương khát máu tàn bạo nhận ra chân-thiện-mỹ của thế gian đây?

Nam Tầm ngày ngày tự hỏi, đến độ cơm cũng ăn ít đi.

Bộ dạng ấy rơi vào mắt đám Hồng Trù lại thành mất ăn mất ngủ.

Hồng Trù thay nàng tỏ vẻ không đáng. Mỗi ngày nhắc mãi Vương sủng hạnh yêu nữ nào, rồi yêu nữ đó căn bản không thể so với nàng.

Nam Tầm thấy mạch não Hồng Trù thật vi diệu. May là nàng không có tình cảm với Yêu Vương, chứ để ai yêu tha thiết nghe được chắc phải tức hộc máu.

Đám Lục Tuệ vì dỗ nàng vui, chẳng biết tìm đâu ra hai con linh thú siêu đáng yêu.

Tụi nó là Chi Chi thú, cả người lông xù trắng như tuyết, còn đáng yêu hơn Tràng Nhĩ Thố.

Khả năng đặt tên của Nam Tầm cực phế, cứ gọi đại Đại Bạch, Tiểu Bạch.

“Hồng Trù, Đại Bạch Tiểu Bạch đâu? Ta vừa ngắt đống cỏ đây, chắc chúng nó thích.” Nam Tầm túm một nhúm cỏ tươi xanh mơn mởn trong tay.

Hồng Trù nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Phu nhân lúc nào rồi mà người chỉ biết chọc linh thú. Vương đã lâu không đến rồi đấy!”

Lam Thủy tức khắc kéo nàng ta sang bên, nhỏ giọng mắng: “Được rồi! Đừng nhắc mấy chuyện này trước mặt phu nhân nữa. Ngươi còn chê sắc mặt phu nhân chưa đủ khó coi sao?”

Nam Tầm cà lơ cà phất xua tay: “Không sao không sao, Hồng Trù sợ ta thất sủng thôi. Cơ mà chuyện này ta cũng đâu gấp được, chẳng bằng đến đâu hay đến đó.”

Hồng Trù tức giận giậm chân.

Đại Bạch, Tiểu Bạch bất ngờ biến mất, mấy người bèn phân công nhau tìm.

Lục Tuệ không biết nhìn thấy gì, bỗng hét ầm lên. Mọi người nghe thấy chạy vội đến.

Hai con linh thú Đại Bạch, Tiểu Bạch đáng yêu nay chỉ dư lại miếng da nằm dưới bóng cây, máu thịt bên trong đã bị hút khô.

Bốn tỳ nữ ngầm hiểu nhìn nhau.

Sợ rằng Vương tới hồi nào chẳng hay, không vừa mắt hai con linh thú nên ăn luôn.

Nam Tầm trông hai tấm da còn thấm máu mà mắt tối sầm, ngất đi mất.

Hết Chương 18: Hí hí, linh thú dễ thương.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page