Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 170: Hoảng sợ, Đao Sẹo bị giết

Diêm La thừa nhận chính mình sinh lòng trắc ẩn, nếu là lúc bình thường, nói không chắc hắn sẽ trở thành anh em với người như vậy. Thế nhưng Quý Hà không nên có mưu đồ với Tiểu Bạch, điểm này khiến hắn rất tức giận.

Quý Hà bò dậy từ dưới đất, nói một câu đã đánh cuộc thì phải chịu thua, liền đỡ cánh tay rời đi.

Diêm La liếc qua nơi tầng hai, tầng ba, đám tù nhân xem cuộc vui lập tức giải tán, chạy trở về phòng giam của mình thật nhanh.

Nam Tầm vội chạy tới: “Anh, anh có bị thương không vậy. Vừa nãy em thấy như anh không né mấy chiêu.”

Diêm La xoa xoa đầu lông xù của cậu, nói: “Đúng vậy đấy. Bị đánh đằng sau lưng, cậu về bôi thuốc cho anh.”

Nam Tầm: …

Sao không giống cậu tưởng tượng chút nào, chẳng lẽ hắn không nên tỏ vẻ người đàn ông cứng cỏi phủ nhận “Đây có nhằm nhò gì, đối với anh cũng chỉ là muỗi” sao?

Buổi tối, Nam Tầm như đã thói quen vào phòng giam 419, lấy từ trong ngăn kéo tuýp thuốc mỡ lần trước dùng kia, hơi nhếch cằm với Diêm La: “Anh, đi lên giường nằm sấp đi.”

Diêm La dở khóc dở cười.

Cậu bé cưỡi trên eo hắn, cuốn áo tù lên, sau đó lấy chút thuốc mỡ bôi cẩn thận.

Không khí đang yên tĩnh lưu động, Diêm La cảm nhận được những cái xoa mềm nhẹ trên lưng, đột nhiên hỏi một câu: “Tiểu Bạch, lần trước ở mỏ quặng, sao cậu phải lao ra cứu anh?”

Động tác tay của Nam Tầm vẫn không ngừng, nói một cách đương nhiên: “Anh là anh của em mà, em thấy có người đánh lén anh liền chưa kịp nghĩ gì đã xông lên. Hắc hắc, may mà em có chút bản lĩnh đánh ngã tên kia, chưa làm trở ngại cho anh.”

Diêm La trầm mặc một hồi, bỗng nở nụ cười trầm thấp, đột nhiên ném ra một quả bom nặng kí: “Tiểu Bạch, đêm nay ngủ với anh đi, hai anh em ta cùng nói chuyện.”

Trong đầu Nam Tầm nổ vang ầm ầm.

Đờ mờ, may mà cậu còn nhớ bây giờ mình là thằng đàn ông, nếu không nghe lời này, cậu nhất định phải cho hắn một đấm.

“Anh, cảnh ngục sẽ tra giường.”

“Cậu quên rồi sao? Hôm nay là chủ nhật, chủ nhật cảnh ngục không tra giường.”

… …… …..

Ngày hôm sau, Nam Tầm như con bạch tuộc quấn trên người Diêm La, cậu nhìn cũng thấy tự xấu hổ.

Diêm La chỉ là cười cười sờ đầu cậu, trên mặt không lộ ra bất kì vẻ mặt chán ghét gì.

Qua sự kiện ở mỏ quặng, Nam Tầm tinh tế phát hiện thái độ của Diêm La với cậu lại hơi thay đổi, có vẻ càng thêm tín nhiệm cậu càng thêm nhân nhượng cậu. Hắn thật sự đã coi cậu thành cậu em cần được chăm sóc.

Ngay lúc Nam Tầm trải nghiệm ngày tháng thoải mái dễ chịu mà sắp quên hết tất cả, ngày thăm tù định kì ba tháng ở ngục giam Mỹ Hoàn đã đến.

Có người tìm Nam Tầm.

Nam Tầm được trưởng ngục giam tự mình mang tới, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh để thăm tù nhân, cậu thấy được đội trưởng Triệu đã lâu chưa gặp.

Trong đầu Nam Tầm nổ vang ầm ầm, mẹ nó dạo này sống tốt quá, cậu đã sắp quên mất chuyện nằm vùng này rồi!

Đội trưởng Triệu cầm ống nghe ở ngoài cửa sổ thủy tinh. Nam Tầm mím miệng, cầm ống nghe phía mình lên.

Vẻ mặt đội trưởng Triệu nhìn cậu thỏa mãn cực kì: “Mặc Bạch, chú đều nghe trưởng ngục giam nói rồi. Cậu làm rất khá, Diêm La Vương hẳn đã tin tưởng cậu triệt để.”

Nam Tầm tiếp xúc với Diêm La rõ ràng đều xuất phát từ thật lòng, nhưng vừa ra từ miệng người này lại khiến những điều đó có vẻ như đều bị cậu tính kế tỉ mỉ.

Cảm giác này thật mẹ nó khó chịu!

Nam Tầm cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên đưa ra một quyết định. Cậu ngẩng đầu nhìn đội trưởng Triệu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chú Triệu, cháu cho rằng Diêm La đã bắt đầu nghi ngờ cháu. Hắn vốn thân thiết với cháu như vậy, chẳng qua là để đánh lừa con mắt của người khác. Ví như cháu, cũng ví như chú.”

Sắc mặt đội trưởng Triệu tức khắc biến đổi: “Mặc Bạch, cậu chắc chứ?”

Nam Tầm gật đầu: “Đội trưởng Triệu, chú nghĩ mà xem, tất cả mọi người đều nói Diêm La Vương luôn độc lai độc vãng, chưa bao giờ để ý đến ai. Nhưng ngày đầu tiên cháu tới đã dây dưa với hắn, vì vậy cháu nghi ngờ rằng từ ngày đầu tiên cháu vào ngục giam, hắn đã biết thân phận của cháu không bình thường.”

Đội trưởng Triệu vốn cũng hoài nghi như vậy, nên lúc nghe được Nam Tầm nói liền tin tưởng không hề nghi ngờ.

“Quả nhiên là con cáo già không dễ lừa. Mặc Bạch, nếu thân phận đã bại lộ, vậy chú sẽ mau chóng đưa cậu ra ngoài.”

Nam Tầm vừa nghe lời này, trong lòng hoảng hốt, sắc mặt lại không có vẻ gì nói: “Chú Triệu, nếu Diêm La Vương chưa chọc thủng tờ giấy này, vậy chứng tỏ hắn không muốn đối đầu với lực lượng cảnh sát. Hơn nữa cháu chỉ là tên tiểu tốt, hắn cũng không rảnh đối phó cháu. Cháu vừa thích ứng cuộc sống ở nơi này, cũng sống không kém, chú Triệu đừng lo lắng.”

Đội trưởng Triệu cũng nghe nói đứa nhỏ này đánh bại Đao Sẹo, không khỏi nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, nhưng vẫn dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nhắc nhở: “Mặc Bạch, chú nghe trưởng ngục giam nói Đao Sẹo đã chữa khỏi vết thương, chẳng mấy chốc sẽ về. Cậu nhớ cẩn thận, nếu thực sự không chịu nổi thì đi tìm trưởng ngục giam nhờ nhắn cho chú, chú cho cậu chuyển sang nơi khác.”

Nam Tầm gật gù, tỏ vẻ biết ơn từ đáy lòng: “Cảm ơn chú Triệu.”

Bởi vì tù nhân bị nhốt vào ngục giam Mỹ Hoàn có rất nhiều kẻ liều mạng, cũng có thành phần đã bị nhốt thật nhiều năm, vì vậy người đến thăm tù cũng không có mấy. Ví dụ như 242, chỉ có Nam Tầm và Lão Ngũ, có rất nhiều phòng giam thậm chí không có nổi một người thăm tù.

Lão Ngũ vui vẻ cả ngày, bước chân như sắp bay lên.

Diêm La cũng có người thăm tù, lúc về trong quần áo hắn giấu một con búp bê vải hình con heo, đáng yêu cực kỳ.

Sau đó con heo này liền rơi vào tay Nam Tầm, bị một đám trong phòng giam cười nhạo hơn nửa ngày.

Nam Tầm lườm bọn họ: “Là em gái của anh tôi đưa tới, anh tôi là đàn ông lớn tuổi rồi không thích nên cho tôi.”

Đỗ Phan cười to: “Tiểu Lục, lẽ nào cậu không phải đàn ông?”

Nam Tầm nhe răng, cười đến mắt cong cong: “Tôi không phải đàn ông, tôi là trẻ con, anh tôi nói.”

Mấy người buồn nôn đến nỗi không ngừng xoa tay.

Đờ mờ Diêm La Vương đúng là đang nuôi em trai? Nhưng chiều đứa bé này hơi quá đáng nha, từ sáng đến tối cái đuôi đều vểnh lên trời.

Đội trưởng Triệu nhắc nhở không sai, không quá mấy ngày Đao Sẹo đã trở lại. Gã dưỡng bệnh ở phòng y tế hơn hai tháng, cuối cùng về tới khu giam A. Vết thương trên trán đã kết sẹo, mắt phải bị Nam Tầm đâm mù nên mang trùm mắt, độc nhãn thêm vết sẹo khiến gã nhìn hung ác nham hiểm hơn nhiều.

Mỗi ngày Nam Tầm và Diêm La như hình với bóng, mỗi lần nhìn thấy Đao Sẹo, gã đều nhìn thẳng, cứ như đã quên mất kẻ đầu sỏ Nam Tầm.

Mãi đến tận khi có một lần, Nam Tầm một mình đi nhà vệ sinh, gặp thoáng qua Đao Sẹo trên hành lang. Đao Sẹo nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt tỏa ra sự thù hận thấu xương khiến người run sợ, ánh mắt hung tàn mà độc ác.

Dù Nam Tầm sớm đoán trước, vẫn bị thù hận nồng nặc trong mắt gã dọa sợ hết hồn.

Nam Tầm cảm thấy Đao Sẹo muốn giết chết cậu, khẳng định gã đang trong tối tìm cơ hội ra tay. Nhưng Nam Tầm cũng không phải loại người ngồi chờ chết, hơn nữa Đao Sẹo vào đây vì buôn ma túy, trên tay cũng phạm rất nhiều án mạng, đối phó người như vậy không cần thiết mềm lòng.

Ngay lúc Nam Tầm tính toán nên làm gì để giết Đao Sẹo thì vào một buổi sáng đẹp trời, có người phát hiện xác Đao Sẹo và một tên đàn em đắc lực của gã ở khu rừng xanh hóa. Một tên bị đập đầu đến chết, một tên bị dao đâm chết, thủ đoạn dứt khoát, không để lại chút dấu vết nào.

CHƯƠNG 171: Ra tù, cuối cùng Ôn thần cũng đi rồi

Chuyện như vậy thỉnh thoảng cũng xảy ra một lần trong ngục giam, cho nên các phạm nhân không hề thấy ngạc nhiên chút nào. Chỉ là tất cả hoàn toàn không nghĩ tới, lần này người chết lại là kẻ ở đỉnh chuỗi thức ăn.

Dù khoảng thời gian trước Đao Sẹo bị thương, nhưng bây giờ đã lành tám chín phần mười, tên đàn em đắc lực của gã cũng coi như đứng hạng ba ở khu A, hung ác như Đao Sẹo. Nhưng là hai tên ở đỉnh chuỗi thức ăn vậy mà lại chết dễ dàng đến thế, hơn nữa còn chết ở góc khuất của máy theo dõi. Cảnh ngục căn bản tra không ra hung thủ, hoặc là bọn họ đã chẳng muốn đi tra.

Lúc biết được tin tức này, Nam Tầm đang đánh răng trong phòng cung cấp nước. Cậu vội nhổ bọt kem đánh răng trong miệng, tiện tay lau lau liền chạy như bay lên tầng bốn.

Nam Tầm không thể chờ được mà gõ cửa phòng giam 419.

Không ai đáp lại, Diêm La không ở đây.

Nam Tầm lại vội vã chạy vào phòng cung cấp nước ở tầng bốn, nhưng không thấy.

Nam Tầm kích động quá chừng, lập tức chuyển địa điểm tác chiến đến nhà vệ sinh tầng bốn.

“Anh!” Nam Tầm nhìn thấy bóng người quen thuộc, hai mắt sáng lấp lánh, đột nhiên quát to một tiếng.

Diêm La vốn đang “xả nước”, nghe tiếng hét lớn như thế lập tức bị dọa run lên.

Hắn bất đắc dĩ nhìn đứa bé kia, thu thập thỏa đáng xong mới đi tới trước mặt cậu, theo thói quen muốn đưa tay vò đầu đối phương.

Nam Tầm vội trốn sang bên, cười hắc hắc nói: “Anh, anh còn chưa rửa tay.”

Mặt Diêm La trong nháy mắt đen như đáy nồi.

Chờ Diêm La rửa tay xong, Nam Tầm rất cao hứng giơ cánh tay của hắn rồi đặt bàn tay hắn lên đầu mình: “Anh cứ vò thoải mái ạ.”

Diêm La ôm lấy cậu bé đi ra ngoài, thấp giọng nói: “Có chuyện gì chúng ta ăn sáng xong lại nói.”

Nam Tầm gật đầu mãnh liệt, đôi mắt nhìn hắn càng thêm nóng rực.

Diêm La cảm thấy ánh mắt cậu bé này như mang lửa, đã sắp đốt cháy gò má hắn.

Hai người lấy hộp cơm đi tới nhà ăn, Diêm La để cậu bé đi ngồi trước, hắn một mình cầm hộp cơm của cả hai đi lấy một người hai phần.

Chờ Diêm La bưng hộp cơm đến, Nam Tầm liền giật lấy của mình, lập tức há to miệng bắt đầu ăn, không thể chờ đợi được nữa muốn mau mau ăn xong rời đi.

Diêm La nhìn bộ dạng ăn như hùm như sói của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ở lúc Nam Tầm bưng hộp cơm uống từng ngụm cháo, cậu đột nhiên thấy vị trí bên cạnh trầm xuống.

Có người ngồi xuống bên cạnh cậu.

Nam Tầm cả kinh, quay ngoắt đầu qua.

Quý lão đại?

Nam Tầm một mặt mờ mịt nhìn phía Diêm La, lại phát hiện Diêm La mang vẻ mặt bình thản ăn cơm, không có chút ngạc nhiên nào.

Đờ mờ, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có người ngoài xông vào lãnh địa của anh cậu mà anh cậu lại như người không liên quan vậy?

Bởi vì… Quý Hà vẫn luôn nhớ thương Nam Tầm nên Diêm La không có hảo cảm gì với người này, vẫn luôn đề phòng, chỉ lo cậu em ngoan ngoãn mình nuôi không cẩn thận bị người làm hư.

Nhưng bây giờ hai người này lại ngồi cùng cái bàn ăn, bầu không khí còn rất hài hòa?

Nhà ăn yên tĩnh trong nháy mắt lại lập tức ầm ĩ, thỉnh thoảng có mấy tầm mắt đánh giá bắn tới bên này.

“Anh, sao hai người…” Nam Tầm còn chưa nói hết, cậu lại chợt nghĩ đến cái gì, tiếng nói im bặt đi.

Lúc sau, kẻ cuồng em trai Diêm La Vương ôm lấy Tô Mặc Bạch, bên cạnh là ngục bá khu B Quý Hà, ba người cứ như vậy sóng vai ra nhà ăn.

Nhà ăn lập tức nổ tung.

Đều nói một núi không thể chứa hai hổ, hai ngục bá hai khu giam mấy hôm trước còn vừa làm một trận, bộ dáng không đội trời chung, vậy mà sao ngày hôm nay lại ngồi cùng một bàn? Mọi người kinh ngạc đến cằm đều rớt mất.

Ba người đi tới bụi cỏ không ai qua lại trong sườn núi, Diêm La đút tay vào túi quần, giảng thích đơn giản một hồi nguyên nhân chuyện xảy ra.

Đao Sẹo đối với Tô Mặc Bạch mà nói là tai họa ngầm rất lớn, Diêm La lại là một tên cuồng che chở em trai, đương nhiên phải đi diệt trừ mầm họa này vì em hắn. Vì thế hắn nghĩ cách lừa Đao Sẹo ra ngoài để giải quyết, chỉ là hắn không ngờ tới Đao Sẹo còn thông minh đột xuất, để đàn em của gã mai phục tại chỗ rình coi tất cả.

Tên đàn em kia vừa há mồm liền kêu, muốn gọi tới cảnh ngục và những người khác để bắt Diêm La Vương ngay tại trận.

Đúng lúc này, nửa đường nhảy ra tên Quý Hà, y che miệng tên này lại, sau đó dùng dao giải quyết gã.

Lần trước hai người đánh nhau liền sinh chút thưởng thức lẫn nhau, lần này vì chuyện này liền trực tiếp khiến hai người vứt bỏ hiềm khích lúc trước.

Dù một người ngụy trang có tốt thế nào, nhưng chiêu thức của hắn sẽ không lừa người. Diêm La nhìn ra được, đây là một người đáng kết giao.

“… Tiểu Bạch, Quý Hà là người có thể tin được.” Diêm La vò vò đầu cậu bé nói, mắt hắn hơi cụp xuống, trong đáy mắt xẹt qua chút gì.

Nam Tầm còn hơi cảnh giác đánh giá Quý Hà: “Nhưng mà anh, tên này, tên này…”

Ánh mắt Quý Hà rất trong trẻo, không chút vẻ hèn mọn: “Cậu yên tâm, Quý Hà anh nhất ngôn cửu đỉnh, không bao giờ có mưu đồ gì với anh em. Sau này cậu chính là anh em của anh, có anh ở đây, sẽ không để người bắt nạt cậu.”

Lúc này Nam Tầm mới yên lòng lại, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh và Quý lão đại thay em đây diệt trừ tai họa ngầm! Quý lão đại, cảm ơn anh giúp anh em. Nếu không có anh thì hậu quả khó mà lường được, sau này anh cũng là anh em của em!”

Bỗng nhớ tới cái gì, Nam Tầm vội nói một tiếng: “Các anh chờ chút, em quay lại ngay.”

Rất nhanh, Nam Tầm liền cầm ba nhánh liễu đến, nhét vào tay mỗi người một cái, hưng phấn nói: “Anh, anh hai, ngày hôm nay chúng ta kết nghĩa anh em ở đây đi!”

Diêm La cười nhạt gật gù: “Được thôi.”

Mãi đến rất lâu sau đó, Nam Tầm đều nhớ rõ sáng sớm ngày hôm đó, thời gian vừa đúng, bọn họ ngẩng mặt nhìn mặt trời kết bái kim lan*.

*Kết bái kim lan: kết nghĩa anh em.

Chỉ là đến cuối cùng, tất cả mọi thứ đều thay đổi, nát vụn. Hết thảy đều không quay lại được.

Từ ngày đó, trong ngục giam liền xuất hiện một phong cảnh kỳ quái.

Mọi người thường thường có thể nhìn thấy Thiết Tam Giác* trong ngục giam Mỹ Hoàn, bao gồm ngục bá khu A và ngục bá khu B đi chung với nhau, ở giữa còn mang theo đóa ngục hoa các phạm nhân đều công nhận, quan hệ tốt không gì phá nổi.

*Thiết tam giác: tam giác sắt, chỉ sự vững chắc

Mọi người né đều không kịp, hoàn toàn không dám tới gần năm bước xung quanh ba người này.

Mẹ nó đáng sợ quá, một Diêm La Vương đã đủ rồi, bây giờ lại thêm một Quý lão đại. Khí tràng này chồng chất lên nhau, thật sự rất đáng sợ có được không!

Ngày tháng như thế giằng co hơn hai tháng, cuối cùng mọi người đã đợi được ngày Diêm La Vương ra tù.

Bởi vì trong lúc bị giam có biểu hiện đáng khen, Diêm La Vương được ra tù sớm hơn một tháng.

Ngày ra tù đó, khí trời rất tốt, thậm chí Nam Tầm còn nhìn thấy vài con chim khách đậu trên cành cây.

Chúng tù nhân vui đến sắp khóc ra tận nơi đưa tiễn, bọn họ rốt cuộc đã tiễn được vị này đi. Nghĩ lại một năm nay Diêm La Vương ở trong tù, bọn họ sống có bao nhiêu uất ức. Nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ thực sự nghẹn ra bệnh mất.

Cảnh ngục tiễn đưa đã tới, trên mặt Diêm La cũng không lộ ra bất kỳ vẻ vui mừng nào. Hắn lẳng lặng mà nhìn cậu em của mình, dường như có rất nhiều lời muốn nói, lại nhất thời không biết nên nói từ đâu.

Nam Tầm khẽ mỉm cười với hắn, nhìn có vẻ rất bình tĩnh: “Anh, đi ra ngoài rồi cũng đừng quay lại. Còn có, em ở đây rất tốt, anh không cần nhớ em.”

Quý Hà bên cạnh gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ ở trong ngục chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch.”

Diêm La duỗi tay chạm nắm đấm với y, sau đó đột nhiên bước đến hung hăng ôm Nam Tầm một hồi.

Lúc sau, hắn được cảnh ngục mang đi. Hắn đi thật phóng khoáng, một đoạn đường kia rất dài, nhưng hắn không có quay đầu lại.

Hết Chương 170: Hoảng sợ, Đao Sẹo bị giết.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page