Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 17: Đáng sợ, lão xử nam vạn năm

“Tiểu Bát Tiểu Bát, nhiệm vụ thất bại! Hai ta mau trốn đi!” Nam Tầm hoảng sợ la to trong lòng.

Hư Không Thú liến thoắng: “Đừng từ bỏ vẫn còn cơ hội ngươi phải cố gắng để hắn cảm thấy sự sung sướng từ thể xác lẫn tinh thần còn tuyệt vời hơn cám dỗ máu thịt mẹ nó ngươi nhanh lên còn lề mề nữa sẽ bị ăn đấy!”

Vội vã chỉ đạo xong, Hư Không Thú lại tiếp tục giả chết.

Đầu Nam Tầm quay mòng mòng. Tuy nói chết một lần rồi không sợ nữa, nhưng nàng thật không muốn bị ăn từng miếng đâu. Ra đi kiểu này quá giày vò.

Thế là Nam Tầm đẩy ngã nam nhân xuống giường, không nói hai lời ra sức hôn môi hắn cắn xé lung tung. Tay nhỏ sờ soạng khắp người rồi trượt dần xuống dưới.

Ngực nam nhân phập phồng, khoảnh khắc nào đó chợt hít sâu một hơi.

Hắn rốt cuộc buông tha ý nghĩ ăn luôn Nam Tầm. Tay giữ chặt gáy nàng, hôn mút mãnh liệt bờ môi hồng.

“Nữ nhân, là chính ngươi không muốn chết dứt khoát, sau này hối hận cũng vô dụng.” Hắn nói thế giữa lúc răng môi quất quýt. Sau đó trời xoay đất chuyển, nữ nhân bị hắn đè dưới thân.

Nam Tầm bỗng thấy người mát lạnh. Váy áo bị tay hắn đánh một chưởng, nháy mắt nát thành từng mảnh.

Nam Tầm hoảng sợ trợn trừng mắt.

Ngay sau đó, trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết khiến người nghe phải thương thay.

Chẳng biết giường làm bằng chất liệu gì mà chẳng hề vững chắc, cứ kêu “cót két” liên hồi. Từng tiếng từng tiếng, từ thấp đến cao, từ nhanh đến chậm. Tiếng vang cuối quá mức khốc liệt, trực tiếp đổ “rầm” sập mất.

***

Đám Lục Tuệ cảm nhận khí tức Yêu Vương đi xa mới vội chạy vào phòng, hy vọng có thể nhặt được cái xác nguyên vẹn của Nam Tầm. Nào ngờ trên giường không có ai, ngược lại chân giường rơi đầy vụn áo.

Giường sập không trông được hình dạng ban đầu, nhưng vẫn nhìn ra vệt máu chói mắt bên trên.

Hồng Trù liên tục lau nước mắt: “E rằng Tầm Tầm đã bị Vương nuốt sống.”

Ba người kia không khỏi lườm nàng.

Lam Thủy nói: “Hồng Trù, lẽ nào ngươi không ngửi thấy mùi gì?”

Hồng Trù gật đầu, tiếp tục khóc: “Đương nhiên, mùi máu! Các ngươi thật vô tâm, Tầm Tầm gọi chúng ta ‘tỷ tỷ’ ít nhất cũng hơn một tháng. Vậy mà giờ nàng bị Yêu Vương ăn, các ngươi lại chẳng đau lòng!”

Tử Linh không nhịn được bật cười: “Đây rõ là mùi hoan ái. Chỉ sợ Yêu Vương đã sủng hạnh Tầm Tầm, sau này chúng ta phải đổi sang gọi phu nhân đấy.”

Hồng Trù cả kinh há hốc miệng: “Này, này này này sao có thể? Yêu Vương chưa từng lâm hạnh bất cứ nữ nhân nào!”

Thấy vẻ mặt ba người giống nhau như đúc, Hồng Trù mới ấp úng hỏi: “Vậy Tầm Tầm đâu, sao không thấy?”

Lục Tuệ che miệng cười khẽ: “Hiển nhiên là Vương chưa thỏa mãn, mang nha đầu ấy về tẩm cung tiếp tục rồi.”

“Nhưng Vương nào cho ai đặt chân vào tẩm cung bao giờ!” Hồng Trù càng thêm giật mình.

***

Hồng Trù rất mau phải tin lời họ. Bởi sáng sớm ngày kế Nam Tầm đã mang sắc mặt tái nhợt không tý máu nằm trên chiếc giường họ vừa thay mới.

Cả đám đến gần nhìn mà sợ nhảy dựng.

Làn da lụa là trắng nõn của nữ nhân lại chằng chịt dấu răng xanh tím, nom rất khủng bố.

Bốn người vừa vui vừa buồn.

Đừng nói cho người ngủ lại, Yêu Vương còn chưa từng để ai đặt nửa bước vào tẩm cung. Nữ nhân này thế mà khiến Vương phá lệ!

Nhưng coi bộ dạng thê thảm của nàng, bọn họ lo lắng không nói nên lời.

Cơ thể loài người quá mức yếu ớt, không thể so yêu thú hóa thân. Sao có thể chịu được Yêu Vương đòi hỏi quá độ?

Mấy người vội vã hầu hạ Nam Tầm tắm rửa thay đồ. Xong xuôi, Nam Tầm nằm trên giường chẳng thiết sống.

“Ây Tiểu Bát, đàn ông quả là trên giường một đằng, dưới giường một nẻo. Ta sắp rách thành vải nát mà hắn vẫn vứt về cho được.”

Hư Không Thú bấy giờ đã có thể nói chuyện. Tên biến thái kia cuối cùng cũng thôi giám thị Nam Tầm.

“Ngươi nên ăn mừng mới đúng. Nhờ ta mách nước nên Yêu Vương mới không nhẫn tâm ăn ngươi đó.”

Nam Tầm “ha hả” rồi thẫn thờ nhìn trần nhà, khóc lớn trong lòng: “Tiểu Bát, ta không còn trong trắng nữa rồi. Người ta còn chưa yêu đương bao giờ, trong khi vừa tới đây đều mất hết…”

Hư Không Thú lời ít ý nhiều an ủi nàng: “Cơ thể này đâu phải của ngươi, dù xảy ra chuyện gì linh hồn người vẫn sạch sẽ. Ngươi cứ coi tất cả như trò chơi đi, chờ nhiệm vụ hoàn thành, trò chơi kết thúc là ngươi có thể về với thế giới thực.”

“Thật không?”

“Thật!”

Hư Không Thú nào biết lời khuyên thấm thía của mình sẽ khiến Nam Tầm thả bay bản thân, làm nó vừa mừng vừa đau đầu.

“Có hai tin tốt. Một là giá trị hắc hóa Yêu Vương vốn chỉ 80, vẫn chưa hoàn toàn hắc hóa. Hai là giá trị ác niệm vừa rớt từ 100 xuống 95.” Hư Không Thú thấy tâm trạng Nam Tầm không tốt, bèn dời sự chú ý của cô.

Nam Tầm nghe vậy quả nhiên lên tinh thần, nhưng vẫn không nhịn được chọc hình nhân nguyền rủa trong bụng: “Ta sắp bị hành thành búp bê rách mà ác niệm mới giảm 5 điểm?”

Nhưng rồi lại nhanh chóng mừng rỡ: “Tiểu Bát, vậy chẳng phải có nghĩa chỉ cần ‘lăn lộn’ với Yêu Vương thêm mười chín lần nữa thì giá trị ác niệm sẽ bị tiêu trừ hết?”

Hư Không Thú nín thinh một hồi, đáp: “Ngươi cứ thử mà xem.”

Lão xử nam vạn năm vừa mới bóc tem thật đáng sợ, chớ nói chi Yêu Vương tận mười mấy vạn năm không gần nữ sắc.

***

Chạng vạng hôm đó, dâu tây xanh tím thảm không nỡ nhìn trên người Nam Tầm còn chưa biến mất, mấy nha đầu đang cười đùa với nàng bỗng ăn ý lui ra.

Ngay sau đó, không khí trước mắt vặn vẹo, một nam tử hắc bào đẹp đến nhân thần căm phẫn bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng.

Nam Tầm chưa kịp uống xong hớp trà đã bị người này vác qua đại điện.

Xung quanh tối đen như mực, chỉ có vài viên dạ minh châu khảm trên tường phát ra ánh sáng xanh lục u ám. Thoạt nhìn âm trầm khủng bố.

Nam Tầm không quá thích nơi này. Có điều lúc làm chuyện đó tối chút cũng tốt. Nàng ngại.

Hôm nay Yêu Vương im lặng vô cùng. Gặp nàng chẳng nói chẳng rằng đã đánh nát quần áo rồi đè lên.

Tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra từ miệng Nam Tầm. Nàng vội bịt miệng, lại bị nam nhân trên người gỡ ra: “Đừng nhịn, bổn vương thích nghe.”

Giọng hắn phá lệ trầm thấp khàn khàn, nàng chưa từng nghe bao giờ.

Nam Tầm mở đôi mắt to ngập nước, tủi thân nói: “Lần sau đừng đánh rách đồ ta, phí lắm.”

Hắn hơi khựng lại, kế đó ghé bên tai nàng thì thầm: “Không sao, lần sau bổn vương đưa ngươi thêm.” Nói xong động tác càng không thèm kiêng nể.

Nam Tầm bị nam nhân lật qua lật lại áp chảo nướng bánh, cơ thể mềm như bãi bùn, xụi lơ vô lực.

Sau đó nàng được hắn ôm về tiểu điện.

Lúc mấy người Lục Tuệ tắm cho Nam Tầm, thấy dấu hôn xanh xanh tím tím rõ mồn một đầy người nàng, không khó tưởng tượng cuộc chiến kịch liệt cỡ nào.

Hết Chương 17: Đáng sợ, lão xử nam vạn năm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page