Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 161: Ăn nhiều chút, mới cao lên được

Diêm La cảm thấy cậu bé này thực sự quá nghịch ngợm, lại dám đùa giỡn hắn.

Diêm La không thèm quan tâm, cứ như vậy đi luôn rồi.

Nam Tầm vội vã đuổi theo: “Anh, anh mặc kệ vụn cỏ đằng sau ạ? Như vậy quá ảnh hưởng hình tượng cao lớn uy mãnh của anh!”

Cánh tay dài của Diêm La duỗi một cái, bắt lấy gáy cậu đột nhiên kéo về bên cạnh mình, sau đó thuận tay trượt xuống, rơi trên bả vai cậu: “Tiểu Bạch, anh có thể tùy tiện gọi một người liếm sạch cho anh, tin không?”

Nam Tầm ngẩn ra, sau đó liền bật cười to, cười đến nỗi đôi mắt đều dâng lên lớp sương mù: “Anh, em tin, thật đấy. Nhưng mà chỗ đó, anh thật muốn để người khác liếm sạch cho anh sao? Ha ha ha ha…”

Diêm La hơi híp mắt, trong mắt xẹt qua tia nguy hiểm. Hắn nghiêng đầu nhìn cậu bé cười thành cái gì kia, bỗng nhiên có loại xúc động muốn đánh mông cậu.

Cậu bé này thật nghịch ngợm, phải uốn nắn lại mới được.

Nam Tầm có vẻ đã nhìn thấu ý đồ của hắn, vội vã xoay người chạy, chạy còn nhanh hơn thỏ.

“Tiểu Bạch!” Diêm La kêu một tiếng, có điều chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng người đâu rồi.

Diêm La vừa tức vừa buồn cười, nắm đấm bóp răng rắc, lẩm bẩm một câu: “Đứa bé không nghe lời, thiếu đánh.”

Thời điểm Nam Tầm đi qua sân bóng rổ, bước chân đột nhiên chững lại.

Một nhóm cảnh ngục đang bao vây đám phạm nhân trên sân bóng rổ, không cho bất kỳ ai rời đi, tiếng còi vừa nãy hẳn là do cảnh ngục ở đây thổi.

Nhóm tù nhân lùi lại lộ ra khe hở ở giữa, Nam Tầm nhìn qua khe hở kia, thấy được một người be bét máu nằm bên trong.

Người nọ nằm trên vũng máu, trên bụng cắm một thanh dao nhỏ dùng để làm việc mài giũa.

Trong đầu Nam Tầm nổ ầm vang, hai chân nặng như chì, làm sao cũng không đi được.

Cảnh ngục không ngừng chửi bậy, cầm dùi cui đánh lên người đám phạm nhân. Phạm nhân ở đây nhiều lắm, cảnh ngục không thể tra tấn từng người, chỉ có thể đánh dấu trước sau đó thả người đi.

Chỉ trong chốc lát, dòng người chen chúc trên sân bóng rổ chỉ còn lại hai ngục cảnh xử lý xác chết, phạm nhân vừa chết kia rất nhanh bị người nhấc đi. Trên sân bóng rổ trống rỗng, chỉ còn dư lại bãi máu tươi chói mắt, mùi mồ hôi cùng mùi máu tanh bay tới cả bên này.

Nam Tầm cau mày nhìn nơi này, tâm trạng có chút phức tạp.

Cậu sớm biết ngục giam chẳng phải nơi tốt đẹp gì, chỉ là cậu không ngờ tới sẽ thấy được hiện trường giết người nhanh như vậy.

Giọng Diêm La lạnh lùng vang lên phía sau cậu: “Việc kiểu này thường hay xảy ra, cứ quen đi là tốt rồi.”

Nam Tầm thấy hắn không có chút bất ngờ nào, không khỏi hoài nghi lúc nãy đi ngang qua, Diêm La cũng đã biết nơi này phạm vào án mạng.

“Trên sân bóng rổ có máy quay cơ mà, sao bọn họ lại dám?”

Diêm La liếc cậu, nhàn nhạt mà giải thích: “Gần hai mươi người cùng vây quanh, chặn đến gắt gao, có máy theo dõi cũng vô dụng.”

Nam Tầm nắm chặt nắm đấm, buồn không lên tiếng quay về nhà xưởng, không đợi Diêm La.

Diêm La ở phía sau nhìn dáng vẻ chán chường tam quan bị đả kích của cậu, không khỏi xì một tiếng: “Đứa bé ngây thơ.”

Lúc Diêm La trở về, Nam Tầm đang nghiêm túc hàn mạch điện. Dáng dấp chăm chú này như đang nghiên cứu bảo bối, người ngoài nhìn cũng không nhẫn tâm quấy rầy cậu.

Nhưng Diêm La biết, trong lòng cậu đang suy nghĩ những thứ khác.

Diêm La đi tới ngồi xuống cạnh Nam Tầm, chờ cậu hàn xong một chỗ, bỗng vươn tay dùng sức vò mái tóc mềm mại kia: “Tiểu Bạch, cậu phải quen dần đi.”

Nam Tầm buồn buồn ừ một tiếng.

Làm việc đến mười hai giờ kết thúc, hai người sóng vai đi về đại sảnh nhà tù, từng người đi lấy hộp cơm liền đi thẳng tới nhà ăn.

“Anh, đi nhanh chút, đợi lát nữa đi chậm thì không còn cơm đâu.” Nam Tầm hết sức sốt ruột.

Diêm La cảm thấy buồn cười: “Tiểu Bạch, có anh ở đây, không sợ.”

Lúc này Nam Tầm mới nhớ ra cảnh tượng buổi sáng sớm ở nhà ăn, lập tức không cuống lên nữa. Có Diêm La Vương ở đây, dù cậu không chen ngang, người khác cũng phải xin cậu chen ngang.

“Tiểu Bạch, ở nơi như ngục giam Mỹ Hoàn, tuyệt đối đừng nói lễ nghĩa liêm sỉ, tới trước tới sau gì với người khác. Nếu như cậu nói những thứ này với đám tù nhân phạm trọng tội, sớm muộn gì cậu cũng bị đối phương gặm đến xương cũng chẳng còn.” Diêm La cảm thấy cậu bé này vẫn quá đơn thuần, không nhịn được nói cho cậu pháp tắc ngục giam.

Nam Tầm cũng biết lý lẽ này, nhưng cậu cảm thấy những người này đều không phải người cực kỳ hung ác, ví dụ như mấy người phòng 242, ví dụ như Tô Mặc Bạch, hay người đàn ông trước mắt này.

“Anh, những phạm nhân này lấy cơm đều biết xếp hàng mà, phần lớn những người này còn có thể cứu chữa.”

Diêm La vừa nghe lời này, không khỏi cười lạnh: “Biết trước khi anh đến, nhà ăn này có dạng gì không? Khi tất cả mọi người thấy cơm, lập tức cùng nhau nhào lên, kẻ mạnh giành trước, kẻ yếu chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn. Cậu cho rằng những người này là người tốt còn có thể cải tạo hay sao?”

Nam Tầm hơi kinh ngạc: “Chẳng lẽ cảnh ngục không quản?”

Khóe miệng Diêm La nhếch lên, như đang cười, cũng như đang giễu cợt: “Đúng là bọn họ từng quản, nhưng không có ích gì. Dù sao ăn ít cơm chút cũng không chết, bọn họ cũng chẳng muốn quản.”

“Anh, không phải là anh bắt bọn họ xếp hàng đấy chứ?” Nam Tầm nói một câu đã vạch ra chân tướng.

Diêm La nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu bé thì sung sướng nhướng lông mày: “Chẳng qua lúc đó thấy bọn họ quá ầm ĩ, vì vậy liền thuận tiện lập cái quy củ. Khi đó chừng mười người đồng thời tấn công anh, anh trực tiếp nhào vào với bọn họ. Người đều bị anh đánh sợ, cho nên chỉ có thể cúi đầu.”

Trong mắt Nam Tầm chứa đầy những ngôi sao sùng bái: “Anh, anh thật là lợi hại.”

Chờ hai người đến nhà ăn, quả nhiên trước cả mười tám cửa sổ phát đồ ăn đã đứng đầy người.

Nam Tầm theo Diêm La Vương, cảm nhận được nhà ăn từ ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, tù nhân xếp đầu tiên đã cung kính nhường vị trí.

Diêm La Vương hơi liếc Nam Tầm, Nam Tầm lập tức bưng hộp cơm của hai người đi qua, trải nghiệm sâu sắc một phen cảm giác tác oai tác quái.

Hơn nữa Nam Tầm không cần tiếp tục lo lắng không giành được chỗ ngồi, vì chỗ ngồi của anh cậu là vạn năm bất biến, ở bên cạnh cửa sổ trong nhà ăn, năm cái bàn quanh đó đều là địa bàn của anh cậu.

Nam Tầm cảm thấy đồ ăn hôm nay nhiều đến kì lạ, nhân viên múc cơm ra tay cực kỳ hào phóng, món thịt duy nhất cũng cho một thìa thật lớn.

Hai người đối mặt nhau, Diêm La Vương nhặt hết thịt trong bát ra ngoài, để tới trong hộp cơm.

Nam Tầm vội vàng nói: “Anh, sao anh không ăn thịt? Ném như thế rất đáng tiếc!”

Diêm La nâng mí mắt quét cậu: “Ai nói với cậu anh định ném?”

Đợi nhặt gần đủ rồi, hắn đổ toàn bộ thịt vào bát Nam Tầm.

Trong miệng Nam Tầm còn nhét đầy cơm đây, thấy vậy liền choáng váng: “Anh, anh lấy riêng cho em ăn ạ?”

Diêm La không trả lời thẳng mà nói: “Cậu còn nhỏ, ăn nhiều một chút mới cao lên được. Nói không chừng một hôm nào đó cậu sẽ bỗng cảm thấy mình cao vọt lên đấy.”

Nam Tầm: …

Hết Chương 161: Ăn nhiều chút, mới cao lên được.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page