Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 158: Anh dạy cho cậu, về sau đi theo anh

Đỗ Phan đá đá chân Nam Tầm dưới mặt bàn, rồi giả ho khụ khụ.

Nam Tầm ngoan ngoãn đứng lên, bưng hộp cơm của mình đi đến địa bàn của người đàn ông kia.

“Diêm gia.” Nam Tầm kêu một tiếng.

Diêm La vừa nghe cậu bé gọi hắn quy củ như thế, không khỏi sửng sốt: “Đang yên đang lành, làm sao lại đổi giọng? Vừa nãy chạy không phải gọi anh sao?”

Nam Tầm mím môi: “Bọn Lão Đại nói, em chỉ là đàn em của Diêm gia, không phải anh em. Xưng hô không thể gọi bậy, phải biết quy củ!”

Diêm La xì một tiếng, hơi liếc về hướng bàn anh Thiết.

Mấy người anh Thiết Đỗ Phan lập tức ngồi thẳng người, cảm thấy gáy mình lạnh căm căm.

“Sau này gọi anh đi, anh thích nghe. Tiểu Bạch tới đây, ngồi đối diện anh.” Diêm La Vương khẽ hất cằm, ra hiệu Nam Tầm đi tới ngồi.

Đợi Nam Tầm ngồi xuống, hai người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cả nhà ăn lớn yên tĩnh bỗng chốc lại trở nên ầm ĩ.

Diêm La nhìn chằm chằm đánh giá Nam Tầm nửa ngày, đôi tròng mắt u ám thâm thúy nhìn đến nỗi khiến Nam Tầm có chút e ngại.

Cậu đã làm gì khiến Diêm La Vương mất hứng rồi hả?

“Anh.” Nam Tầm lại gọi một tiếng, giọng điệu cố tỏ ra cực kì mềm mại.

Diêm La lành lạnh nhìn cậu một lúc, rồi tiếp tục uống cháo.

Nam Tầm liếc trộm hắn nửa ngày, thầm nghĩ sao người này uống cháo ăn dưa muối mà cũng có thể tao nhã đến vậy. Người như vậy nhìn thế nào cũng không giống người lăn lộn ngoài xã hội, ngược lại càng trông giống thiếu gia được danh môn quý tộc hun đúc ra.

“Tiểu Bạch, biết sai chỗ nào không?” Diêm La uống cháo một cách chậm rãi, nhìn cậu hỏi.

Nam Tầm vừa nghe lời này, lập tức ngộ ra, cười hắc hắc nói: “Anh, em đã nói phải bưng cơm rót nước cho anh, cơm cũng nên do em lấy cho anh. Hôm nay là em không đúng, đã quên chuyện này.”

Diêm La như cười như không đánh giá hộp cơm của cậu: “Chờ cậu lấy được cơm cho anh, anh đã sớm chết đói.”

Nam Tầm lập tức 囧, hiển nhiên bộ dáng túng quẫn xếp hàng của cậu đã bị đối phương thấy được.

“Anh, sau này em có chỗ nào không đúng thì anh cứ nói thẳng, nhất định em sẽ sửa.” Nam Tầm làm vẻ mặt thành khẩn nói.

Đại gia Diêm La lại như nhắc nhở một câu: “Nếu muốn hầu hạ anh, vậy lúc nào cũng phải đi theo, nếu không anh có chuyện sẽ không tìm được cậu.”

Nam Tầm vừa nghe lời này, lập tức nói thầm: “Chạy buổi sáng xong, em ngó khắp nơi cũng không thấy anh.”

“Ơ, còn thấy oan lắm?” Diêm La bỗng thò mặt lại đây, ngắm tỉ mỉ khuôn mặt cậu: “Mắt đã ướt rồi này.”

Nam Tầm sờ sờ mắt theo bản năng: “Anh đừng trêu em, em là đàn ông con trai, sao có thể hở tí là khóc được.”

Diêm La bật cười: “Cậu bé, không trêu cậu thật. Mắt của cậu trông ướt nhẹp, như con thỏ trắng nhỏ.”

Nam Tầm thế mới biết cậu bị chơi, nhưng cậu không tức giận chút nào, trái lại cười cong cong mắt: “Anh không hiểu. Em đây là trời sinh mắt đào hoa mang nước mắt, … cực hút chị em phụ nữ.”

Đầu tiên Diêm La sững sờ, rồi lập tức cười to, cánh tay thật dài duỗi một cái, cho dù cách một cái bàn, cũng rất dễ dàng mò tới đầu Nam Tầm, sau đó mạnh mẽ vò mái tóc mềm mại, mừng rỡ vô cùng: “Tiểu Bạch, trẻ nhỏ như cậu học hư rồi.”

Nam Tầm còn chưa từng gặp người này cười to sang sảng như vậy. Hắn một là cong khóe miệng, hoặc hai là cười khẽ cười nhạo, hoặc ba là cười như không cười. Diêm La như vậy ít mấy phần cảm giác xa cách, còn giống như anh trai nhà hàng xóm.

Nam Tầm cố gắng cứu vớt tóc mình từ bàn tay hắn, vẻ mặt u oán nhìn hắn: “Anh, anh có thể đừng động chút là vò đầu em được không?”

Diêm La dần thu lại nụ cười, hơi nheo mắt nhìn cậu, dáng vẻ có chút lười biếng. Nhưng Nam Tầm cảm thấy Diêm La lúc này mới là nguy hiểm nhất, giống như con hắc báo đang rình con mồi, chưa ra tay thì tao nhã lười biếng, vừa ra tay là một chiêu trí mạng.

Nam Tầm một giây sau túng, lập tức sửa miệng: “Nếu anh thích, đầu của em cho anh vò, vò thế nào cũng được. Trước đây nếu là bà nội em, em còn không cho bà sờ đấy.”

Nhắc đến bà nội Tô Mặc Bạch, ánh mắt Nam Tầm không khỏi tối lại.

Diêm La nhận ra được điều gì, không nhịn được hỏi: “Sao vậy Tiểu Bạch? Vừa nãy anh trêu cậu thôi, tức rồi?”

Nam Tầm trầm mặc lắc đầu: “Em vì lỡ tay giết người mà bị bắt vào đây, vốn cũng chỉ ngồi trong đây năm đến sáu năm hay bảy tám năm, nhưng Trình gia không muốn em sống tốt, tìm cách khiến cho em bị tù chung thân. Sau khi bà nội nghe tin thì quýnh lên liền tắt thở. Anh nói xem, em nên tìm ai để đòi món nợ này đây?”

Diêm La hơi chững người, bỗng nhiên đưa tay xoa đầu cậu, chỉ là lần này mang theo chút cưng chiều dịu dàng.

“Té ngã từ chỗ nào thì bò lên từ chỗ đó. Khiến kẻ địch sống không bằng chết có rất nhiều cách, không phải chỉ có một cách như giết người. Sau này theo anh, anh dạy cho cậu.”

Giọng Diêm La trầm thấp mang theo sức mạnh an ủi lòng người kỳ lạ.

Nam Tầm hơi hé miệng, khóe miệng kéo lên độ cong nhạt nhẽo, liền nâng hộp cơm của mình húp cháo. Hộp cơm được cậu bưng rất cao, che hơn nửa khuôn mặt cậu, cũng chặn lại độ cong nơi khóe miệng.

“Cám ơn anh, sau này nhất định em sẽ đi theo anh.” Trong miệng Nam Tầm phình phình toàn cháo, nói mơ hồ không rõ một câu.

“Chạy buổi sáng xong không chờ cậu, bởi vì tốc độ cậu quá giống con rùa. Anh không thích chờ người, cũng chưa bao giờ chờ ai.” Diêm La đột nhiên nói, hiển nhiên đang trả lời vấn đề vừa nãy của Nam Tầm.

Nam Tầm ngẩn người, đôi mắt hơi cong lên chứa đầy ý cười: “Anh, anh đang giải thích với em ạ? Về sau nhất định em sẽ tăng tốc độ, chắc chắn không để anh chờ em.”

Diêm La nhìn đôi mắt đen láy cười híp lại kia, bỗng nhiên đưa một cái bánh bao trắng trong hộp cơm cho cậu: “Ăn cái này đi.”

Nam Tầm nhìn bánh bao trắng lớn không rời mắt: “Anh, cái này cho em ăn sao, vậy ngại quá nha.”

Ngoài miệng nói ngại quá, tay lại rất thành thật nhận lấy bánh bao lớn, cắn một cái.

Đều nói bánh bao không có mùi vị gì, nhưng Nam Tầm lại cảm thấy bánh bao cực kì thơm, hơn nữa càng nhai càng thơm.

Diêm La vốn không muốn ăn chút nào, nhưng nhìn đứa bé trước mặt ăn từng ngụm từng ngụm thơm nức, không biết tại sao lại bỗng dưng muốn ăn, cũng há miệng ăn tiếp.

Trong ngục giam hắn lại có thể nhìn thấy một cậu bé sạch sẽ như vậy, thật là khó được, thật khiến người thương. Hơn nữa cuộc sống trong tù cũng thật tẻ nhạt, tìm chút việc vui cũng tốt, hắn thích xem bộ dáng cậu bé tung tăng lấy lòng hắn.

Người bình thường chỉ có thể lấy một quả trứng, nhưng Diêm La là phần cho hai người, người múc cơm cho hắn hai quả.

Diêm La lột vài cái xong quả trứng, lộ ra lòng trắng trắng nõn, trực tiếp ném vào hộp cơm Nam Tầm.

“Ăn nhiều trứng gà, bổ sung protein. Nói không chừng lông của cậu sẽ mọc đủ nhanh thôi.” Diêm La nghiêm túc chơi lưu manh.

Cháo trong miệng Nam Tầm thiếu chút phun hết lên mặt Diêm La Vương.

Cũng may cậu đủ tự chủ, cố nén sự xúc động lại.

Cơm nước xong, Nam Tầm vội giành lấy hộp cơm của Diêm La: “Để em rửa hộp cơm cho anh, anh cứ nghỉ ngơi đi!”

Diêm La hơi giãn người ngửa ra sau, một cánh tay khoác lên ghế bên cạnh cứ như khoác trên lưng ghế sô pha định chế xa hoa gì đó. Hắn biểu hiện tuỳ ý lười biếng nhìn bóng lưng cậu bé vui sướng chạy xa.

Bỗng dưng, khóe miệng kia cong lên nụ cười nhạt sung sướng, nhưng chỉ chớp mắt mà qua.

Hết Chương 158: Anh dạy cho cậu, về sau đi theo anh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page