Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 152: Quá trắng, giống như búp bê sứ

“Đồ khốn khiếp! Lưu manh!” Nam Tầm vội che lại cái mông của mình.

Người đàn ông kia bật cười ha hả: “Cậu bé, cậu đang thẹn thùng sao? Chẳng lẽ cậu vẫn trong giai đoạn đi học thích so lớn nhỏ với người khác? Anh đây làm cậu tự xấu hổ đến không chỗ dung thân?”

Lúc này Nam Tầm mới nhớ ra mình là nam, mà đối phương cũng là nam. Mọi người đều có thứ giống nhau nên không việc gì phải thẹn.

“Em không xấu hổ, chỉ là quần bị anh làm ướt rồi, chờ lát nữa em mặc cái gì?” Nam Tầm tức giận nói.

Người đàn ông nhướng mày: “Không mang tù phục để thay?”

Nam Tầm: “Đi gấp, đã quên mang theo.”

“Được rồi, cậu bé đáng thương, lát nữa anh cho cậu mượn quần áo bẩn để mặc. Ngày mai nhớ giặt sạch sẽ mang đến trả.”

Nam Tầm: …

“Biết tên anh không? Sáng mai đến trả đừng đi nhầm cửa.”

Nam Tầm nghiến răng nghiến lợi, phun từng chữ qua kẽ răng: “Biết, Diêm La Vương, phòng giam 419.”

Diêm La xách cậu lên đặt trên đất, thấy cậu còn che, không khỏi cười khẽ: “Cậu bé, đã đứng thẳng rồi.”

Nam Tầm bình thường trở lại, thoải mái hào phóng lộ cho hắn xem.

Cũng không phải không có.

“Giơ hai tay lên.” Đối phương nói.

Nam Tầm vừa nghe lời này, thầm trợn trắng mắt trong lòng, đây là muốn cậu đầu hàng? Có thấy ấu trĩ hay không?

Nam Tầm thành thật nhấc tay. Cậu thừa nhận đúng là mình không đánh lại được người này, chỉ qua một chiêu thức như vậy cũng có thể nhìn ra.

Diêm La lườm cậu: “Trẻ con nghĩ vớ vẩn gì đấy?” Nói rồi một tay hắn kéo áo cậu lên, lột ra áo tù của cậu.

Nam Tầm khẽ rùng mình.

“Vừa nhìn đã biết được nuông chiều từ bé. Nhìn da thịt này, trắng như sứ ấy, trên người chẳng có tí cơ bắp nào.” Diêm La đánh giá cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt trần trụi trắng trợn.

Nam Tầm bị hắn nhìn đến bực bội: “Anh thì có gì ghê gớm? Không phải có thêm tám múi cơ bụng sao? Anh lớn lên đen như vậy anh còn nói người ta?”

Diêm La bật cười ha ha: “Cậu bé tính tình lớn thật. Tới đây, anh tắm cho cậu.”

Nói xong, một bàn tay đập tới giữ lấy gáy Nam Tầm, kéo cậu hướng về bên mình.

Bên này vòi phun còn mở nước, Nam Tầm bị đẩy đến lảo đảo, vừa hơi mất tập trung đã bị xối cho ướt sũng.

Đối phương vỗ bốp một cái sau lưng cậu, còn tiện thể bình luận một câu: “Da thịt cũng ổn đấy. Nếu xẻo xuống làm bánh bao nhân thịt người, mùi vị chắc cũng không tệ.”

Cả người Nam Tầm cứng đờ.

Diêm La cười to ha hả: “Đùa cậu thôi, tuy dáng người cậu không được như anh nhưng cũng không tồi. Eo gọn mông vểnh, chỉ là hơi trắng quá, giống con búp bê sứ vậy.”

Nam Tầm lẩm bẩm mấy lần thần chú tĩnh tâm, cậu sợ bản thân mà không kìm nén được lửa giận nữa, sẽ quên mất tất cả mà nhào tới đấm mất.

“Anh, đây là anh đang nhường chỗ cho em ạ? Cám ơn anh nha. Bọn họ còn nói anh rất đáng sợ, không ngờ anh tốt đến vậy.” Nam Tầm bắt đầu nịnh hót hắn.

Diêm La nghe vậy, mày kiếm hơi nhướng lên, rất có hứng thú hỏi: “Ồ? Người khác bảo anh rất đáng sợ? Đáng sợ như thế nào?”

Nam Tầm liền lập tức bắt đầu thêm mắm dặm muối: “Bọn họ nói anh sức lực lớn vô cùng, có thể nâng năm người như em vậy. Bọn họ còn nói anh giết người không chớp mắt, là tên sát nhân cuồng ma, ngay cả Đao Sẹo kia, lúc trước bị anh đá một phát đã thành bộ dạng như lợn chết. Sau đó anh vung gã vất lên tường, đầu Đao Sẹo đều bị vỡ thành dưa hấu nát, cả bức tường đều bị nhiễm đỏ, … Có điều, em thấy bọn họ đúng là không đáng tin. Nếu Đao Sẹo bị anh đánh thành như vậy, làm sao bây giờ còn sống được?”

Diêm La nghiêm túc lắng nghe hết lời cậu, ở âm cuối vừa dứt, hắn cười khẽ, đột nhiên cúi đầu kề sát mặt Nam Tầm.

Gương mặt mặt tuấn tú đột nhiên phóng to làm Nam Tầm ngửa ra sau, suýt chút nữa ngã ngửa ra đất.

“Nếu điều bọn họ nói đều là thật, cậu sợ sao?” Diêm La pha trò, nói xong lại đứng thẳng người lên.

Cảm giác áp bách biến mất, Nam Tầm thở phào một hơi: “Không sợ.”

Diêm La lại cong cong khoé môi, nói: “Nhưng bọn họ nói không sai, lúc trước đúng là Đao Sẹo bị anh đánh cho đầu nở hoa, chỉ còn dư lại một hơi cuối cùng.” Hơi ngừng lại: “Có phải cậu muốn hỏi vì sao bây giờ Đao Sẹo còn sống?”

Nam Tầm nhìn hắn, nghe thấy hắn lười biếng mà giải thích một câu: “Đó là bởi vì….. Anh để hắn sống. Trong ngục giam này toàn là một đống chuyện rắc rối, anh đây không muốn quản.”

Bất kỳ nơi nào cũng cần có một pháp tắc được công nhận, nếu như không có pháp tắc, vậy bên trong này sẽ trở nên hỏng bét. Pháp tắc do Đao Sẹo lập ra có thể chưa đủ tốt, nhưng tóm lại cũng khiến khu giam A này có một loại cân bằng.

Diêm La là kẻ lười, lười đến nỗi chẳng muốn xáo trộn pháp tắc ở nơi này xây lại.

Nam Tầm mím mím môi, kiên trì nói: “Em tin tưởng trực giác của mình, anh không phải loại người ác độc xấu xa tột cùng không hạn cuối như Đao Sẹo.”

Diêm La nghe được cậu bé bình luận hắn nghiêm túc như thế, không khỏi lại quan sát cậu một lần nữa.

Cậu bé mười tám, mười chín tuổi, không chênh lệch mấy so với cô bé nhà hắn, đúng là độ tuổi tính cách thẳng thắn nhất. Ánh mắt kia trong suốt, sạch sẽ sáng trong, giống như những ngôi sao ngâm mình dưới mặt nước, nhìn lâu rồi, ồ, có chút muốn moi đôi mắt này xuống cất chứa.

Lớn lên rất ưa nhìn, cái mũi ra cái mũi, đôi mắt ra đôi mắt, sắc môi rất khỏe mạnh. Bây giờ mặt mày còn chút non nớt, chờ sau này nẩy nở, cũng không biết sẽ hút hồn bao nhiêu cô bé.

Đứa bé này chắc hẳn là loại hình các cô bé thích. Nếu là đứa bé này và mình đứng chung một chỗ, nhất định bé gái nhà hắn sẽ chọn đứa bé này.

Đôi mắt sắc bén như đèn pha của người đàn ông bắn phá trên mặt Nam Tầm, bỗng cười khẽ thành tiếng: “Thật là một đứa bé thú vị.”

Nam Tầm: Đứa bé cái đầu anh.

Diêm La không nhanh không chậm vắt khô khăn mặt rồi quấn bên hông, nhẹ nhàng quăng cho cậu một câu: “Cho cậu mười phút cọ rửa sạch sẽ, sau đó đi ra đấm lưng cho anh.”

Nói xong, cứ như vậy đi khoan thai ra ngoài.

Má nó, nhà tắm công cộng đều có thể bị hắn tắm thành cảm giác phòng cho khách quý!

Nam Tầm vừa nghe mười phút, lập tức lao ra ngoài trước hắn, nhanh chóng lấy chậu rửa mặt của mình lại vọt vào.

Diêm La nhìn bộ dáng quơ tay múa chân của cậu, trong mắt hắn mang theo ý cười, hết sức tốt bụng nhắc nhở: “Cậu bé, nhớ đấy, đừng để quá giờ. Anh đây rất ghét người không đúng giờ.”

Chân Nam Tầm vừa trượt, thiếu chút nữa ngã bẹp mông trên đất.

Nam Tầm cũng không dám chơi trò xa xỉ này, cậu lấy tốc độ nhanh nhất cuộc đời xoa xà phòng dội nước, rồi xông ra ngoài như bay.

“Anh, anh, em chưa quá giờ đúng không anh?” Nam Tầm thở hồng hộc nói.

Diêm La đã nằm nhoài trên giường như quan lớn, cơ thể của người đàn ông giãn ra, chân dài thẳng tắp, vòng eo cường tráng làm Nam Tầm nhìn mà mặc cảm không bằng.

Người đàn ông lười biếng ngẩng đầu lên, lấy ra bộ tù phục bẩn lót dưới bụng ném cho cậu: “Cầm mặc vào, đừng để bị cảm.”

Nam Tầm duỗi tay tiếp được, nhìn nhưng cũng không dơ.

Nhưng chờ cậu để gần mũi ngửi một cái, lập tức nhăn mày ghét bỏ.

Đờ mờ, tuy không phải mùi mồ hôi gay mũi mê hồn kia, nhưng đúng là có loại mùi tản ra hương vị giống đực nồng nặc.

Hết Chương 152: Quá trắng, giống như búp bê sứ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page