Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 151: Lạnh thấu tim, lòng tung bay*

*Thấu tâm lương, tâm phi dương: thật lạnh, thật vui. 

Dường như không ngờ được giờ này sẽ có người đi vào, người đó không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Nam Tầm, trong mắt mang theo chút kinh ngạc.

Nam Tầm cũng vừa lúc thấy rõ diện mạo của y. Y có một gương mặt đầy nam tính, góc cạnh rõ ràng, chỉ là đôi mắt kia lúc nhìn vào người khác tạo cảm giác rất hung ác. Rõ ràng đang ở độ tuổi rực rỡ nhất đời người nhưng Nam Tầm lại thấy được trong mắt y thoáng qua vẻ tang thương.

Đối phương nhìn thấy cậu, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Người mới khu A?”

Nam Tầm gật đầu. Nếu đối phương hỏi như vậy chứng tỏ y không phải người khu A, bởi vì hôm nay hầu hết người ở khu A đều biết đến có tên người mới là cậu.

Có lẽ là nhìn Nam Tầm thuận mắt, đối phương không khỏi nhắc nhở một câu: “Diêm La Vương của khu A các người mới vào trong đó. Lúc hắn tắm không thích bị người ngoài quấy rầy, cho dù là tôi cũng phải tránh đi, không dám chọc hắn.”

Nam Tầm tò mò hỏi thêm một câu: “Đại ca, xin hỏi anh là?”

Đối phương hơi ngẩn ra, đánh giá cậu nửa ngày, đột nhiên nói: “Có người nào từng nói cậu giống một chú dê con lạc vào bầy sói hay chưa?”

Nam Tầm nhe răng nhìn y: “Không, tôi là con sói con lạc đàn, lúc tàn nhẫn lên có thể cắn chết một đầu sư tử đấy.”

Đối phương tựa hồ cảm thấy cậu thú vị, tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó nói với cậu: “Tôi là Quý Hà ở khu B.”

Ném cho Nam Tầm một quả bom nặng ký xong, đối phương mặc xong tù phục liền chạy lấy người, để lại cho Nam Tầm một bóng lưng tiêu sái.

Nam Tầm choáng váng trong chốc lát, người này chính là ngục bá khu B – Quý Hà?

Cậu còn tưởng y là cái dạng vạm vỡ to con như Đạo Sẹo chứ, không ngờ lại là người “bình thường” như vậy.

Bên ngoài là ngục bá khu B, bên trong lại là ngục bá khu A, Nam Tầm cảm thấy vận may của mình không cần phải tốt đến thế.

Trong phòng truyền tới tiếng nước chảy ào ào, tiếng một vòi nước chảy duy nhất, vừa nghe liền biết chỉ có một người đang tắm.

Cứ như vậy chán nản mà về phòng hay vẫn là len lén đi vào, tìm một chỗ cách Diêm Vương xa nhất để tắm rửa rồi cút lẹ? Hay cũng có thể ở bên ngoài ngồi chờ Diêm La Vương tắm xong, rồi thừa dịp đám anh em kia còn chưa vào tắm, tranh thủ hai phút họ cởi quần áo để tắm nước lạnh?

Nam Tầm rối rắm một hồi, cuối cùng rất không tiền đồ mà chọn phương án cuối cùng.

Đỗ Phan nói từ 8 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi ít người, bây giờ còn chưa tới 9 giờ, mà đàn ông tắm rửa khoảng mười lăm phút hẳn là đủ rồi, nên cậu cứ đợi Diêm La Vương ra rồi nhân lúc chưa ai tới chạy vô tắm là được.

Có điều Nam Tầm không nghĩ tới đối phương lại tắm lâu như vậy, cậu đợi hơn mười phút rồi, hắn ta lại chẳng có chút dấu hiệu gì là muốn ra ngoài.

Nam Tầm lén lút nấp sau cửa, thò nửa đầu dò xét bên trong.

Vừa mới nhìn một cái, Nam Tầm lảo đảo, vội vàng rút cổ về.

Vừa không cẩn thận đã nhìn thấy thứ không nên thấy!

Sẽ không bị đau mắt hột chứ?

Nhưng mà cái thứ kia… có phải đã vượt xa kích thước bình thường của nhân loại rồi phải không vậy?

Còn có dáng người kia, lưng rộng mông hẹp eo chó đực*, có thể ném đám người mẫu nam cả con phố.

*Công cẩu eo (公狗腰): đàn ông có vòng ngực rộng hơn vòng eo, và dưới eo hình thành nếp gấp khiêu gợi. Có miêu tả cũng khó hiểu, các bạn copy paste cái từ này lên google sẽ có hình ảnh :3

Nam Tầm không khỏi nuốt nước miếng, chậm rãi thụt lùi ra sau. Đúng lúc này, ánh mắt người trong phòng bỗng bắn về phía cửa, lạnh lùng quăng tới một câu: “Trốn cái gì, lăn ra đây.”

Trái tim Nam Tầm lộp bộp nhảy dựng, lập tức đứng trước cửa, tư thế đứng thẳng tắp, nhanh chóng giải thích: “Anh, em thật sự không cố ý quấy rầy anh, em chỉ là muốn nhìn xem anh tắm sắp xong chưa.”

Vẻ mặt cậu thật sự rất ngây thơ vô tội, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, mang theo hơi nước.

Nếu người làm vẻ mặt này là một cô gái, lực sát thương sẽ rất lớn, đáng tiếc Nam Tầm lại là một thằng đàn ông.

Người bên trong nghe xong, đôi mắt sắc bén híp lại.

Xung quanh căn phòng là hơi nước bốc lên, gương mặt người đàn ông lúc ẩn lúc hiện, mái tóc ngắn cũng bởi vì dính nước mà mềm mại rủ xuống, bị hắn vén về phía sau, lộ ra vầng trán rộng.

Nam Tầm không dám nhìn chằm chằm, nhưng lúc nãy nhìn lén qua, phát hiện này người này lớn lên thật đẹp trai.

Dáng người tốt, giá trị nhan sắc lại cao, sao lại không đi làm nghệ sĩ đi, một hai phải bước vào con đường đen tối đó để làm gì?

Người đàn ông nhìn cậu dò xét một hồi lâu, đột nhiên ngoắc ngoắc đầu ngón tay gọi Nam Tầm vào.

Động tác kia chẳng khác gì đang gọi chó, khiến người khác tức ngứa răng.

Nam Tầm ánh mắt vừa động, kéo kéo tù phục trên người, cười gượng nói: “Anh, em còn chưa cởi quần áo đâu, giờ đi vào thì không ổn lắm.”

Người đàn ông nhếch mép, hơi nhíu mày, giọng nói trầm mà hữu lực: “Lại đây.”

Nam Tầm nghe hai chữ này cũng không có gan tiếp tục chống cự, cậu nghĩ nghĩ, cởi giày vớ để bên ngoài, mặc quần áo đi vào.

Người đàn ông kia thấy động tác của cậu, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Nam Tầm rụt rè đi qua, dò hỏi: “Anh, có phải anh muốn em chà lưng giùm phải không ạ?”

Khi Nam Tầm đứng ở nơi hắn có thể vươn tay chạm tới, người đó đột nhiên túm chặt lấy cổ áo cậu, một tay nâng cậu lên sau đó vứt xuống mặt đất.

Ây da, nếu cái trán này thật sự bị đập xuống, nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn sẽ nở hoa!

Cũng may Nam Tầm sớm đề phòng, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đó, dùng hai chân kẹp chặt lấy cổ đối phương, tựa như keo dính chó có gỡ cũng gỡ không ra.

Diêm La ngẩn ra, sau đó cười khẽ một tiếng: “Cậu bé, chiêu này học của ai vậy?”

Hai chân Nam Tầm vắt trên cổ hắn, mượn lực dính lên người hắn. Cậu muốn nhân lúc mình bị ném ra kéo đối phương dập xuống đất, nhưng lại phát hiện chiêu này đối với nam nhân trước mắt mà nói, căn bản không thể thực hiện được.

Sức của cậu quá yếu, cho dù chiêu thức có trâu bò cỡ nào đều vô dụng.

Nam Tầm còn treo trên cổ Diêm La, cảm giác trời đất đảo ngược cũng không ổn lắm, vì thế cò kè mặc cả nói: “Anh thả em xuống trước, em liền cho anh biết sư phụ em là ai.”

“Cậu bé, cậu định mặc cả với anh, hả?” Âm cuối hắn hơi lên giọng, mang theo mùi nguy hiểm.

Nam Tầm hùng hùng hổ hổ: “Anh mới là cậu bé, cả nhà anh đều là cậu bé. Tiểu gia năm nay sắp tới 19 rồi!”

“A ~ cậu bé tức giận.” Âm cuối của người đàn ông kia lại cao lên, lần này lại mang theo một tia vui vẻ.

“Cậu bé, nhanh nhảy xuống đi, nếu không quần sẽ tuột mất.” Người nọ trêu ghẹo nói.

Nam Tầm nhấc đầu, cố gắng nhìn lên trên, lại không nghĩ quần đâu chưa thấy, lại không cẩn thận thấy thứ không nên thấy trên người đối phương.

Nam Tầm vội vàng dời mắt, hai tay chống đất, chuẩn bị lật người, lại không ngờ trong quá trình xuống dưới này, mông cậu chợt lạnh, quần đã bị người thuận tay kéo xuống.

Cái quần tù này thật mẹ nó dễ cởi.

Thật là lạnh thấu tim, tâm phi dương*.

*Dịch: “Lạnh thấu tim, một cảm giác thật yomost.” :”>

Hết Chương 151: Lạnh thấu tim, lòng tung bay*.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page