Danh sách chương

Nam Tầm không dám chậm trễ chút nào. Cậu biết rõ nếu ăn một đấm này của Đao Sẹo, không què chân thì cũng què tay, có khi còn bị xuất huyết trong nữa.

Cậu không có tấm thân da dày thịt béo như đối phương, cho nên phải cố gắng để không bị dính chưởng. Cậu không thể bị thương.

Đao Sẹo hét lớn một tiếng, đánh một quyền về phía Nam Tầm.

Nam Tầm né trái tránh phải, khiến Đao Sẹo tức giận đến mức phun cả một liên khúc chửi thề: “Tiểu tạp chủng, có ngon thì mày đừng trốn ông.”

Lúc này, đám tù phạm xem náo nhiệt ở cả bốn tầng bắt đầu phấn khích lên, máu tươi đã khai mạc buổi thịnh yến hung tàn.

“Đánh đi, đánh đi!”

“Thằng oắt con, có giỏi thì lên đi…”

Tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô, tiếng than thở, vang khắp khu nhà giam.

Đao Sẹo nghe những âm thanh này, cảm thấy mình đang bị cười nhạo, tức giận trợn trừng hai mắt: “Tiểu tạp chủng, ông muốn giết chết mày! Mày đứng lại đó cho ông!”

Nam Tầm cười ha ha: “Ông bị ngu à? Tôi không chạy chẳng lẽ đứng im đó cho ông đánh!”

Mọi người bị lời này của cậu chọc cười. Bọn họ còn nhớ rất rõ, vừa rồi thằng oắt con này đánh Đao Sẹo cực kì tàn nhẫn, đôi mắt nhỏ hung ác như một con sói con.

Đao Sẹo đuổi Nam Tầm chạy, hai người chơi trò rượt một hồi lâu.

Cứ chạy như vậy hai vòng, Nam Tầm bỗng nhiên quay ngoắt đầu lại, cúi người né một quyền đối phương đánh tới, sau đó tung nhanh một đấm, trực tiếp đấm thẳng vào mắt phải của Đao Sẹo.

Một đấm này Nam Tầm đã dồn hết sức mình. Chỉ nghe Đao Sẹo hét thảm một tiếng, ôm lấy mắt phải quỳ phịch xuống.

Nam Tầm tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tung một cước vào bụng gã.

Đao Sẹo đau đến mức kêu rên, nhưng ai ngờ đột nhiên gã lại bật dậy, mặc kệ thương thế của chính mình mà vươn tay nắm chặt lấy hai vai Nam Tầm, dùng sức như muốn bóp nát vai cậu.

Những thành phần liều chết này luôn dùng bất cứ giá nào để kéo theo kẻ thù chết cùng. Đao Sẹo nâng cả người Nam Tầm lên, sau đó hung hăng ném xuống mặt đất.

Nam Tầm chợt biến sắc, nhân lúc mình bị khiêng lên, dùng hai ngón tay đâm thẳng vào mắt Đao Sẹo.

Đao Sẹo hét thảm một tiếng, tay cũng buông lỏng ra, Nam Tầm lộn một cú xinh đẹp giữa không trung, hai chân vững vàng tiếp đất.

Đạo Sẹo ôm lấy mắt mình gào khóc thảm thiết, hiển nhiên là đau đớn tột cùng.

“Anh Đao!” Đám đàn em nhanh chóng tiến lên đỡ người, không ngờ lại dính mấy quyền của Đao Sẹo, khiến cho mặt mũi cả đám sưng lên như đầu heo.

Trong mắt bọn chúng lóe lên vẻ oán hận, nhưng vẫn tiến lên giữ chặt lấy Đao Sẹo mang đến phòng y tế khu A.

Đánh xong một trận, Nam Tầm thiếu chút nữa mệt chết. Cậu đứng tại chỗ ra sức thở dốc, trấn an trái tim thiếu chút nữa bay ra ngoài.

Nếu như vừa rồi cậu có một chút sai lầm nhỏ nào, chắc chắn cậu hiện tại còn thê thảm hơn Đao Sẹo gấp mấy lần. Gã sẽ đánh cậu vỡ đầu, máu chảy lênh láng cho đến khi chết mới thôi.

Sau đó, đám tù nhân đang xem náo nhiệt này sẽ mang vẻ mặt chết lặng vô cảm nhìn cậu nằm thoi thóp trong vũng máu cho đến chết. Mãi đến sáng hôm sau khi cai ngục tới tập hợp rèn luyện buổi sáng, thi thể của cậu mới có thể được phát hiện.

Cậu chết trong ngục một cách im hơi lặng tiếng như vậy, không có ai sẽ rơi xuống một giọt nước mắt đồng tình.

Cho nên Nam Tầm không hề hối hận chút vào vì đã ra tay tàn nhẫn như vậy. Nếu không phải đám thuộc hạ vừa rồi xen ngang, cậu còn muốn giết chết tên Đao Sẹo này để tránh hậu hoạn về sau.

Nam Tầm vẫy vẫy bàn tay dính máu, nhớ tới dáng vẻ người đàn ông vừa rồi bỏ tay vô túi bước đi đầy kiêu căng, cậu cũng bắt chước cho tay vào túi, hừ nhẹ, chậm rãi lên lầu.

Cậu đi tới đâu, mọi người đều né tới đó, nhưng vẫn không nhịn được len lén nhìn trộm, thầm nghĩ: Thằng nhóc đánh cho Đao Sẹo gào khóc kêu cha gọi mẹ này thật đẹp trai!

Anh Thiết bối rối nhìn theo Nam Tầm, sau đó gọi đám Lão Nhị cùng nhau đi theo.

Cửa phòng giam 242 ‘rầm’ một tiếng đóng lại, ngăn cách tất cả ánh mắt tìm tòi hay sợ hãi ở bên ngoài.

“Tiểu Lục à, không ngờ chú lợi hại như vậy, anh đây đã coi nhẹ chú rồi.” Anh Thiết cười khan hai tiếng, nhớ lại vừa rồi thằng nhóc này đánh người vừa ngoan vừa độc, đột nhiên cảm thấy có chút đau răng.

Nam Tầm ra dáng anh em tốt khoác tay lên vai hắn: “Đại ca, chẳng qua do em may mắn mới thắng được tên Đao Sẹo kia, sau này em vẫn phải nhờ đại ca che chở.”

Anh Thiết vội vàng vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm, sau này Tiểu Lục chú chính là em ruột của anh!”

Lúc nói lời này, anh Thiết còn liếc mắt nhìn qua cánh tay vẫn còn dính máu đang khoác lên vai mình, máu của nhân vật đứng thứ hai ở nhà giam khu A.

Lão Tam chân chó bưng tới một chậu nước: “Tiểu Lục, rửa mặt đi, nhìn xem cả người cậu đều bẩn hết rồi.”

Lão Tứ và Lão Ngũ thì chia ra đứng hai bên, phân công đấm lưng đấm tay cho Nam Tầm.

Lão Nhị Đỗ Phan có chút lúng túng gãi cổ, cười ha hả nói: “Tiểu Lục này, anh hai mà biết cậu có thể giải quyết cả Đao Sẹo, nói gì cũng không dám trêu chọc cậu. Trước kia là anh hai không đúng, cậu đừng chấp nhặt với anh.”

Nam Tầm liếc hắn đầy ẩn ý: “Anh thật giống con hồ ly.”

Đỗ Phan cười khan một tiếng: “Tiểu Lục thật tinh mắt, trước kia mọi người đều gọi anh là tiếu diện hồ ly.”

Nam Tầm: …

Dù sao khoảng thời gian tới hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Nam Tầm cũng không muốn so đo với hắn ta, đấm đấm vào ngực hắn: “Không có lần thứ hai, nếu không lấy nắm đấm phục vụ.”

Đỗ Phan cười ha ha, thầm nghĩ: Không hổ là nít ranh, dễ dỗ như vậy.

“Tiểu Lục, cậu thật sự rất lợi hại! Cậu biết Đao Sẹo đã xưng bá ở khu A này bao lâu không? Cậu chính là người thứ hai đã đánh bại hắn!” Lão Tam sùng bái nói.

Lúc biết Tô Mặc Bạch là sinh viên, gã đã rất sùng bái rồi. Lúc bắt đầu nghi thức chào người mới, gã còn sợ cậu không chịu nổi mà đập đầu tự tử. Vậy mà thật không ngờ, thằng nhóc nhìn như động vật nhỏ vô hại này mà ác lên, ngay cả Đao Sẹo cũng phải cút sang bên.

Ánh mắt Nam Tầm đảo vòng quanh, vờ như tò mò hỏi: “Em là người thứ hai, vậy ai là người đầu tiên?”

Năm người đột nhiên ngậm miệng. Qua một lúc, vẫn là Đỗ Phan lên tiếng, chẳng qua trên mặt hắn đã không còn nụ cười công thức hóa, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Tiểu Lục, người này không phải người mà chúng ta có thể chọc tới, sau này thấy hắn thì trốn xa chừng nào tốt chừng đó, không thể chạm vào ranh giới của hắn.”

Nam Tầm vội vàng gật đầu: “Em sẽ không đi trêu chọc hắn, anh nói một chút về lai lịch người này đi.”

Đỗ Phan cười một tiếng, nhìn về phía Lão Đại anh Thiết: “Chuyện này vẫn là nên để lão đại nói đi.”

Anh Thiết trợn mắt nhìn hắn, không tự chủ hạ thấp giọng: “Diêm La, ngoại hiệu Diêm La Vương, là người trong vòng như bọn anh.”

Vừa nói hắn vừa dựng ngón tay.

“Trừ buôn lậu ma túy, cái gì hắn cũng làm.” Đỗ Phan chen vào một câu.

“Chẳng hạn như?” Nam Tầm hỏi.

Đỗ Phan: “Buôn lậu.”

Lão Tam: “Quán bar.”

Lão Tứ: “Sòng bạc.”

Lão Ngũ: “Giết người.”

Hết Chương 149: Đánh nhau, ai giết chết ai.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page