Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 146: Tên người mới này, đúng là điếc không sợ súng

Người này quay lưng về phía Nam Tầm, vì vậy Nam Tầm thấy không rõ gương mặt hắn, chỉ cảm thấy phía sau lưng hắn vô cùng rắn chắc, vậy mà còn đẹp gấp mấy lần lưng của người mẫu trên TV.

Dáng hắn ngồi thật đoan chính, giữa tay phải cầm đũa đưa lên miệng và hộp cơm có quỹ đạo cố định khó thể chú ý. Tuy không nhìn thấy được chính diện, nhưng Nam Tầm có thể cảm giác được động tác của hắn nhất định vô cùng tao nhã.

Nam Tầm cảm thấy một là người này không dễ chọc, hoặc hai là bị bệnh truyền nhiễm, cho nên người khác mới không dám tới gần.

Cân nhắc một phen, Nam Tầm nhẹ chân đi tới, sau đó nhích lại gần cái ghế sau lưng hắn ngồi xuống.

Vừa bắt đầu chỉ dám nhẹ nhàng đặt nửa mông lên ghế, giằng co vài giây không phát hiện có gì bất thường, Nam Tầm lại hơi dịch vào trong, mãi đến khi ngồi lên hoàn toàn.

Sau đó Nam Tầm kiên nhẫn nghe động tĩnh phía sau trong chốc lát, cũng không nghe thấy tiếng động mạnh nào.

Vì thế Nam Tầm yên tâm, cậu đoán rằng người này chỉ không thích người khác nhìn chằm chằm hắn ăn cơm. Bây giờ cậu chọn ngồi vào ghế quay lưng về phía người này, yên lặng làm một người tàng hình, hẳn là sẽ không quấy rầy đến hắn chứ?

Nam Tầm yên tâm bắt đầu lo bới cơm, lúc đói bụng thì ăn gì cũng thấy ngon, mặc dù trong khay chỉ có cơm chan canh.

Nam Tầm đang ăn hăng say cũng không chú ý tới, ngay trong nháy mắt cậu vừa ngồi xuống, hết thảy các loại tiếng ồn trong nhà ăn hầu như đều biến mất, thậm chí có người còn hít ngụm khí lạnh.

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm tên người mới kia đi vào lãnh địa của ngục bá khu A, điếc không sợ súng mà bới cơm nhét vào miệng, ăn còn hăng hơn heo, không hề hay biết sau lưng mình có một con dã thú hung ác đến nhường nào!

Người đàn ông kia dường như cũng nhận ra có người xâm lấn địa bàn của hắn, động tác ăn cơm không khỏi hơi ngừng lại.

Mọi người ngừng thở theo bản năng, máu trong người sôi trào lên trong nháy mắt.

Lên đi nào, mau dùng nắm đấm đánh vỡ đầu tên người mới này, để máu tươi bắn đầy hộp cơm của nó, làm nó không bao giờ dám tiếp tục xúc phạm dâm uy của ngài!

Nhưng mà, một đám phạm nhân nội tâm nhảy nhót cũng chẳng chờ được chuyện gì xảy ra.

Ngoài động tác hơi dừng trong chốc lát, người đàn ông kia không hề có chút phản ứng nào nữa.

Hắn ung dung thong thả ăn xong hộp cơm, cầm lấy khăn giấy lau miệng, sau đó… Đứng dậy.

Người đàn ông đứng lên rốt cuộc cũng xoay người, ánh mắt rơi chuẩn xác trên gáy Nam Tầm, nhìn chằm chằm cái gáy kia chừng vài giây.

Tiếp theo liền xoay người, cứ như vậy đi rồi.

Chờ bóng lưng người đàn ông hoàn toàn biến mất không thấy, trong nhà ăn mới nổ bùm một tiếng sôi sùng sục.

Càng ngày càng nhiều ánh mắt dò xét bắn về phía Nam Tầm, nhưng Nam Tầm không quan tâm, vẫn tiếp tục nhét cơm chan canh vào miệng.

Nhìn thì nhìn đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Chờ cơm nước xong xuôi trở về phòng giam, Nam Tầm không cho Đỗ Phan sắc mặt tốt. Cậu biết những người khác cũng là đồng loã bởi vì bọn họ cùng làm kẻ câm người điếc. Nhưng Nam Tầm vẫn lên tiếng chào hỏi Lão Đại.

Đỗ Phan nhún vai với cậu: “Tiểu Lục, anh biết cậu trách anh lừa cậu, thế nhưng anh cũng chỉ muốn dạy cậu một bài học đơn giản: Ở chỗ này, đừng bao giờ tin tất cả những gì người khác nói. Bởi vì ở trong này, không có một… người tốt. Nếu ngay cả chút tức giận đó cậu còn không chịu được, vậy thịnh yến tối nay cậu làm sao bây giờ?”

“Thịnh yến?” Nam Tầm nhíu mày, cậu cảm thấy tên Đỗ Phan này thật không đáng tin cậy, không khỏi đưa mắt nhìn sang anh Thiết: “Lão Đại, anh nói thật với em đi. Dù có phát sinh bất cứ chuyện gì, em cũng có thể chuẩn bị tâm lý.”

Anh Thiết sờ soạng cái đầu trọc của mình, có chút khó xử nói: “Tiểu Lục à, không phải đại ca không muốn giúp chú, mà thật sự là chuyện này đại ca cũng không giúp được. Chú cứ nhịn một chút, mọi người đều trải qua như vậy.”

Nam Tầm trợn trắng mắt trong lòng, vậy anh phải nói với tôi chuyện gì chứ. Anh chỉ nói như vậy có ích cái mẹ gì, trái lại làm người ta sợ hề hề.

Chờ anh Thiết muốn bắt đầu giải thích, ngoài cửa phòng giam đột nhiên vang lên tiếng hoan hô. Trên hành lang đã đứng đầy người, đang cùng cười cười nháo nháo mà huýt sáo.

Lúc này, có người gõ vang cửa phòng 242. Giờ này vừa ăn cơm tối xong, cảnh ngục cũng không quản quá chặt, do đó người gõ cửa đương nhiên không phải cảnh ngục.

Người ngoài cửa rống lên: “Người mới, mau chạy ra đây. Nghi thức đón người mới sắp bắt đầu rồi!”

Nghi thức đón người mới?

Trực giác Nam Tầm mách bảo chắc chắn có chuyện không hay sắp xảy ra.

Anh Thiết ái ngại nhìn Nam Tầm: “Tiểu Lục, phải nhớ kỹ lời đại ca nói. Mặc kệ tối nay xảy ra chuyện gì, cứ cắn răng nhẫn nhịn cho qua là được rồi. Qua đêm nay, chú lại là một trang hảo hán.”

Thời điểm Nam Tầm còn choáng váng, cửa phòng 242 đã bị Lão Tam mở ra. Anh Thiết dẫn đầu ra ngoài, Nam Tầm bị Lão Nhị đẩy một phen lên trước, đi ở chính giữa.

Mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, Nam Tầm đã bị cảnh tượng bên ngoài dọa hết hồn.

Hành lang từ tầng hai đến tầng bốn đều đứng đầy người, tất cả chống lan can nhìn xuống đại sảnh tầng một. Chờ Nam Tầm đi ra ngoài, mọi người đều vang lên tiếng cười nhạo mà Nam Tầm không hiểu rõ, nhìn cực kì đáng khinh.

Trên nền xi măng ở tầng một có mười đến hai mươi tên cao to, tam đại ngũ thô, mặt đầy dữ tợn. Tất cả đều cùng cấp bậc như anh Thiết.

Mà tên cầm đầu kia, thân hình vô cùng cường tráng, đồ tù rộng thùng thình suýt chút nữa bị cơ bắp cuồn cuộn của gã căng rách. Đôi mắt nhỏ hẹp lộ vẻ âm ngoan độc ác, cộng thêm một vết sẹo kéo dài từ trán qua lông mày rồi tiếp tục kéo dài qua má trái, nhìn thập phần hung ác.

Nam Tầm đã hỏi thăm qua, người này là người đứng thứ hai ở khu A, một trong những ngục bá nổi danh, biệt hiệu là Đao Sẹo, mọi người đều gọi “anh Đao”.

Phía sau Đao Sẹo có hơn mười người cùng phe với gã, bộ dạng trông cũng chẳng đẹp đẽ gì.

Nam Tầm bị tên khốn Đỗ Phan đẩy ra giữa sân, phía sau trống rỗng, không còn ai.

Cùng tiến vào với Nam Tầm còn có một người mới nữa, ước chừng ba mươi tuổi, bộ dạng suy sút. Vào lúc này người nọ đang khúm núm đứng một bên, cười ha ha nhìn đám người Đao Sẹo.

Đạo Sẹo cười lạnh duỗi tay ra, đàn em phía sau lập tức đưa cho gã một cái cốc inox.

Sau đó, gã cứ như vậy bắt đầu “xả nước” trước mặt mọi người.

Những người xem trò vui trên hành lang từ tầng hai đến tầng bốn nhìn thấy “cậu bé” kích cỡ lớn của Đao Sẹo, không khỏi wow một tiếng, huýt sáo ầm ĩ.

Cốc inox đựng đầy chất lỏng tanh tưởi, tỏa mùi nồng đến mức làm Nam Tầm nhíu chặt lông mày.

Nếu thật như cậu nghĩ, cậu thật sự muốn một quyền đánh nát đầu tên Đao Sẹo này.

Không đợi Đao Sẹo mở miệng, người mới bên cạnh Nam Tầm đột nhiên chạy tới, đoạt lấy cốc inox trong tay Đao Sẹo tu ùng ục, uống xong còn chẹp một tiếng.

“Ha ha, uống ngon, uống ngon.” Vẻ mặt đó của người mới kia cứ như thể uống được thứ tuyệt diệu gì đó.

Nam Tầm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Hành động của người mới kia làm mọi người mở mang tầm mắt, trên tầng đã có người cười ha ha thành tiếng.

“Thằng nhóc này cũng thật thức thời…”

“Có điều nó uống hết nước thánh của anh Đao rồi, tiểu khả ái kia uống gì đây ha ha ha…”

Đao Sẹo bị người mới lấy lòng, nhưng gã vẫn hùng hổ duỗi chân ra đạp: “Đồ ngu, mày uống hết rồi thì người khác lấy gì mà uống?”

Người mới ôm đùi gã vuốt mông ngựa: “Anh Đao, không phải vì uống ngon quá sao, em đây nhất thời quên mất.”

Nam Tầm: …

Hết Chương 146: Tên người mới này, đúng là điếc không sợ súng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page