Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 142: Tầm Tầm, theo ta cùng chết đi

Nam Tầm nắm tay nam nhân trên giường, trong lòng hỏi Tiểu Bát: “Thật không phải ngươi động tay chân đấy chứ? Mới lúc trước Yến Hàn còn khỏe mạnh, làm sao nói bệnh là bệnh được?”

Tiểu Bát hô to oan uổng: “Thật không phải ta. Ta cũng không ngờ tới cơ thể hắn đã đến mức đèn cạn dầu thế này. Ta vừa dùng linh lực kiểm tra, vậy mà hắn có nội thương rất nặng! Sau đó ta nghĩ đi nghĩ lại, luôn cảm thấy hắn bị tức giận đến nội thương là bởi vì ngươi. Khụ khụ, cũng không thể nói như vậy. Có thể là năm đó hắn tự giận dỗi chính mình, sống sờ sờ nghẹn ra nội thương…”

Càng về sau, giọng Tiểu Bát càng xuống thấp.

Nam Tầm nghe vậy ngẩn ra. Nàng nhìn nam nhân sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, cúi người khẽ hôn lên trán hắn.

Yến Hàn đột nhiên nắm chặt tay nàng, trong mắt có vẻ không tha nồng đậm. Hắn ho hai tiếng, lại ho ra một vũng máu.

“Hàn ca ca…” Ánh mắt Nam Tầm khẽ động, nhẹ giọng gọi hắn.

Yến Hàn hơi mỉm cười, hàm răng nhuốm máu có chút chói mắt.

Hắn cầm thật chặt tay Nam Tầm, thở dốc nói lời di ngôn cuối cùng: “Tầm Tầm, ta không thể ở bên cạnh nàng nữa… Sau, sau này một mình nàng phải làm sao bây giờ… Ai sẽ đọc thoại bản cho nàng, ai sẽ pha trà cho nàng, ai sẽ đút hoa quả cho nàng… A, nàng lười như thế, Tầm Tầm của ta lười như thế…”

Nam Tầm lẳng lặng nhìn hắn, nhìn mà đôi mắt bỗng chua xót.

Ánh mắt Yến Hàn ôn nhu nhìn tâm can của mình, hắn há miệng, có chút khó khăn nói: “Tầm Tầm, nàng còn trẻ như vậy, nếu ngày sau gặp được người thích hợp, liền… Liền tái giá đi…”

Ánh mắt Nam Tầm dao động, không nói gì, trông có vẻ như đang nghiêm túc cân nhắc lời đối phương nói.

Yến Mạch Hàn một giây trước còn ôn nhu sủng nịch đột nhiên trở nên hung hăng, tình cảm điên cuồng kịch liệt dâng lên từ đáy mắt. Một tay hắn cầm chặt lấy tay nàng, một tay chống giường, cơ thể cố nghiêng về phía trước, há to miệng thở hổn hển nói: “Tầm Tầm, Tầm Tầm, ta còn chưa bỏ được nàng! Tầm Tầm, nàng đi theo ta có được không? Chúng ta cùng chết, Tầm Tầm chúng ta cùng đi âm tào địa phủ!”

Nam Tầm nghe vậy, đầu tiên ngẩn ra, tiếp theo khóe miệng hơi cong lên.

Nàng nắm chặt tay Yến Hàn để đến bên môi hôn một hồi, sau đó dùng gò má mình vuốt ve nhẹ nhàng mu bàn tay hắn.

“Được, Hàn ca ca, chúng ta cùng đi.” Ngữ khí Nam Tầm ôn nhu nói, trong mắt chứa chút cưng chiều.

Tiểu Bát: …

Yến Hàn nghe được lời này, điên cuồng trong mắt lúc này mới chậm rãi bình ổn, ánh mắt hắn khôi phục ôn hòa như trước, tham lam mà nhìn Nam Tầm.

Rất nhanh, ánh sáng trong mắt biến mất, hô hấp cũng càng ngày càng nhẹ, cho đến tiêu vô.

Hắn duy trì bộ dáng mở mắt nhìn thẳng hướng Nam Tầm, cứ như vậy tắt thở.

Ngay trong nháy mắt Yến Hàn tắt thở, Tiểu Bát đột nhiên hét to: “Giá trị ác niệm của đại boss về 0 rồi! Về 0 rồi! Hu hu, ta vốn cũng không hy vọng giá trị ác niệm của đại boss có thể tiêu tan hoàn toàn, không ngờ đại boss lại tốt như vậy, chết rồi còn cho ta đây niềm vui bất ngờ.”

Tiểu Bát hưng phấn xong liền yên tĩnh. Nó nhìn Nam Tầm vẫn yên lặng, liền ho một tiếng, nói: “Hậu táng Yến Hàn xong chúng ta liền đi thôi.”

Nam Tầm ừ một tiếng: “Chờ ta đi làm một cỗ quan tài hai người.”

Tiểu Bát: “Không phải chứ? Lời đại boss mà ngươi tưởng thật? Ngươi muốn cùng chết với hắn thật ư?”

Nam Tầm trợn trắng mắt: “Ta nói ngươi có ngốc hay không. Nếu ta đều phải rời đi, thỏa mãn chút yêu cầu của đại boss thì có làm sao? Chẳng qua là cùng hợp táng mà thôi.”

Tiểu Bát lập tức không nói.

Nam Tầm tìm thợ mộc tốt nhất trên trấn làm một cỗ quan tài hai người tinh xảo cho nàng và Yến Hàn, sau đó nhờ Thúy Hoàn giúp đỡ hậu táng.

Lúc Thúy Hoàn biết Nam Tầm muốn chôn cùng Yến Hàn, khóc đến không thành tiếng. Nhưng nàng biết phu nhân nhìn bên ngoài rất hiền hòa, nhưng thật ra là người có tính cách bướng bỉnh, một khi nàng quyết định chuyện gì, mặc kệ người ngoài khuyên thế nào cũng vô dụng.

Sau khi Nam Tầm nói cho Thúy Hoàn phong thủy bảo địa* mình chọn ở nơi nào, nàng nằm vào trong quan tài, cùng sóng vai với Yến Hàn đã chết đi.

*Phong thủy bảo địa: khu đất đẹp hợp phong thủy.

Dần dần, nàng khép lại đôi mắt.

Lúc Thúy Hoàn nhận thấy là lạ, vội đi thử hô hấp của nàng, phát hiện người mới còn đang nói chuyện cứ như vậy đã chết rồi.

Thúy Hoàn ôm quan tài gào khóc, phu quân nàng ôm lấy nàng không ngừng an ủi.

Linh hồn Nam Tầm rút ra từ trong cơ thể, nàng không quay đầu nhìn mình và Yến Hàn trong quan tài, chỉ khẽ nói với Tiểu Bát: “Đi thôi.”

Tiểu Bát cao hứng lắm, thấy nàng dứt khoát như vậy, lúc này liền mang theo nàng xé rách hư không.

Một giây sau, linh hồn Nam Tầm vặn vẹo. Mắt thấy sắp rời khỏi thế giới này, Nam Tầm lại đột nhiên trợn to mắt.

Ngay vừa lúc nãy, nàng nhận ra được một nguồn sức mạnh đang kéo lấy nó, ngăn cản nàng rời đi thế giới này.

Tiểu Bát cũng phát hiện, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Chuyện gì vậy! Vì sao thế giới này có năng lượng lớn như vậy? Không có khả năng nha!”

Tiểu Bát lập tức phát công, gia tăng linh lực, Nam Tầm lập tức cảm giác rõ ràng nguồn sức mạnh kia cách nàng càng ngày càng xa.

Cuối cùng một người một thú cũng coi như thoát ly thế giới này một cách an toàn.

— —— —— —— —— —— —

Thời điểm Nam Tầm mở mắt lần nữa, bị đèn pha trước mặt làm chói lòa lập tức nhắm chặt mắt lại.

“Tô Mặc Bạch, hỏi mày đấy! Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có, mày cũng đừng nghĩ bịa chuyện hòng thoát tội. Mau mau thành thật khai ra toàn bộ quá trình giết hại Trình Hạo! Ông đây ngồi với mày lâu như vậy rồi, nếu mày còn không nói, đừng trách ông đây không khách khí!”

Giọng nói hùng hùng hổ hổ khiến Nam Tầm nhíu chặt lông mày. Người đàn ông này nói chuyện quá lớn tiếng, khó nghe muốn chết.

Thật vất vả thích ứng ánh sáng chói mắt, cuối cùng Nam Tầm cũng nhìn rõ được bản thân cô đang ở nơi nào, trên mặt không khỏi xuất hiện một chữ “Ngốc” thật to.

Đây là… Nơi cảnh sát tra hỏi phạm nhân?

Người đàn ông ngồi đối diện cô mặc cảnh phục, nhìn ngũ đại tam thô*, lúc nói chuyện lộ ra một cái răng hô to. Dung mạo thực sự không dám khen tặng, vào lúc này trên mặt ông ta đã có vẻ không kiên nhẫn.

* Ngũ đại tam thô: chỉ những người có vóc dáng tráng kiện cao to. Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn. Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô. [Nguồn: bachhoacac.wordpress.com]

Hóa ra cảnh sát cũng có người xấu như vậy, chẳng trách bị xếp đến nơi này tra hỏi tội phạm.

Nam Tầm giật giật tay, lại giật giật chân, tiếng kim loại va vào nhau vang lên đinh đang.

Trên tay cô bị còng lại, dưới chân cũng khóa xiềng chân.

Sau đó, một cơn sóng ký ức ập tới. Nam Tầm tiếp thu xong ký ức, vẻ mặt khó thể tả cúi đầu xuống, thấy… ngực bằng phẳng của mình.

Lần này Nam Tầm chưa kịp ép hỏi Tiểu Bát, Tiểu Bát đã gào to lên trước: “Mẹ kiếp, vì sao lại như vậy, a a a a, muốn chết, sao lại xuyên nhầm cơ thể!”

Nam Tầm mờ mịt xong liền bình tĩnh: “…. Vì vậy Tiểu Bát, ngươi định nói cho ta biết, ngươi để ta xuyên vào trong cơ thể một người đàn ông sao?”

Tiểu Bát khóc nức nở: “Lúc trước ta tới thế giới này khảo sát, vốn là siêu độ một cô gái chết thê thảm, nhưng vừa lúc lại gặp được một con quỷ chết oan còn thảm hại hơn. Cảm thấy hắn quá đáng thương, ta liền thuận tiện siêu độ cho hắn.”

Nam Tầm ồ một tiếng: “Con quỷ chết oan này là chủ cơ thể hiện tại của ta, gọi Tô Mặc Bạch. Vậy có thể nói cho ta biết, cái chết của hắn thê thảm đến mức nào không?”

Tiểu Bát khụ khụ, nhỏ giọng nói: “Ở ngục giam bị người hiếp bức mà chết.”

Nam Tầm: !

Hết Chương 142: Tầm Tầm, theo ta cùng chết đi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page