Danh sách chương

Thúy Hoàn đứng một bên vội bổ sung: “Nương nương, còn có Thúy Hoàn mà. Sau này trên đời cũng không có Thúy Hoàn, chỉ có một nha hoàn trung thành hầu hạ lão gia phu nhân.”

Nam Tầm cười nhéo mặt nàng: “Biết còn không mau đổi giọng, sau này ta chính là phu nhân, vị trong xe kia là lão gia.”

“Vâng vâng, tiểu nhân biết sai rồi, mong phu nhân bớt giận.” Thúy Hoàn cười ha ha khom người thỉnh tội.

Yến Mạch Ngọc nhìn hai chủ tớ đùa giỡn, trong mắt cũng nổi lên ý cười. Nha đầu Thúy Hoàn này cũng thay đổi, trở nên càng hoạt bát. Trong ấn tượng của hắn, trước đây Thúy Hoàn vốn rất câu nệ.

Yến Mạch Ngọc đưa một bao bạc phình phình cho Nam Tầm: “Bộ Diêu, đây là chút tâm ý của ta, hy vọng muội có thể nhận lấy.” Chỉ lo đối phương không chấp nhận, hắn lại lập tức bổ sung: “Yên tâm đi, đều là chút bạc vụn, cũng không có bao nhiêu. Dọc đường muội chắc sẽ cần.”

Nam Tầm hơi nhướng mày, đưa tay ra tiếp, còn nâng nâng ước chừng trọng lượng, rồi cười với hắn: “Cảm ơn, vậy ta xin nhận.”

Yến Mạch Ngọc còn tưởng phải hao phí một phen miệng lưỡi mới khuyên nàng nhận lấy, nhưng không ngờ nàng cầm dứt khoát như vậy. Hắn hơi ngẩn ra liền bật cười.

Nam Tầm vẫy tay với hắn, xoay người lên xe ngựa, còn Thúy Hoàn ngồi bên ngoài đánh xe.

Thúy Hoàn cha một tiếng, con ngựa liền bắt đầu chạy lộc cộc. Yến Mạch Hàn nhìn xe ngựa xa dần, qua hồi lâu mới rời đi.

“Thúy Hoàn, nhanh hơn chút nữa.” Nam Tầm vén rèm lên nhìn về đằng sau.

Thúy Hoàn có chút khó hiểu: “Phu nhân, chúng ta đã ra khỏi cửa thành Hoàng đô, đã an toàn rồi mà.”

Nam Tầm: “Ngươi không hiểu lòng người khó dò. Hiền vương đích thật là người tốt, nhưng khó đảm bảo hắn sẽ không đổi ý giữa chừng. Nói sâu chút nữa thì dù hắn là quân tử, nhưng trong phủ hắn cũng không thiếu mưu sĩ lòng dạ độc ác. Nếu chuyện này lộ ra, những người này nhất định sẽ ở trong tối phái người đến diệt khẩu.”

Thúy Hoàn vừa nghe vậy, cơ thể lập tức căng thẳng, vung roi tăng nhanh tốc độ.

Xe ngựa lắc lư trong màn đêm.

Bên trong xe, Nam Tầm đánh giá Yến Mạch Hàn còn đang mê man, cảm thấy gương mặt kia thực là đẹp a, nhìn thế nào cũng không chán. Nhưng đôi khi tên này cũng quá ngốc, cảnh Yến Mạch Hàn giả vờ trúng độc thực sự quá buồn cười.

Phụt một tiếng, Nam Tầm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nhịn được thật sự bật cười.

Nhưng giữa lúc đang vui cười hớn hở, nàng bỗng ngẩn ra, đối diện là một đôi mắt đen kịt sâu thẳm.

Không biết Yến Mạch Hàn mở mắt từ lúc nào, nhưng ánh mắt hắn nhìn Nam Tầm còn mang theo vẻ mờ mịt, hiển nhiên còn không biết mình đang ở chỗ nào.

Rốt cuộc đợi đầu óc tỉnh táo một chút, hắn mới nhớ ra chuyện mình bị đối phương tạt thuốc mê rồi ngất đi.

Yến Mạch Hàn ngồi phắt dậy, nhưng bởi vì quá dùng sức nên suýt chút nữa ngã lăn ra đất. Nam Tầm vội đỡ lấy hắn, thầm nói: “Ta chỉ cho chàng hít thuốc mê, nhưng sao ta lại thấy như chàng biến ngốc?”

Yến Mạch Hàn kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu, sau đó tầm mắt rời đi, rơi vào trên xe ngựa, lại vén rèm nhìn ra cửa sổ.

Nam Tầm đắc ý nhướng mày: “Ta nói này Hoàng thượng, đừng nhìn nữa. Bây giờ chúng ta đã ở trăm dặm ngoài Hoàng đô rồi.”

Yến Mạch Hàn đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, trong vẻ khiếp sợ vẫn có chút mờ mịt chưa tan hết.

Nam Tầm lườm hắn, hừ một tiếng: “Ta nói sai rồi, bây giờ chàng đã không phải Hoàng thượng, chẳng qua chỉ là quỷ nghèo phải dựa dẫm vào ta. Yến Mạch Hàn ta nói cho chàng biết, chàng hủy đi thứ quan trọng nhất của ta, mà ta cũng hủy hoại thứ quan trọng nhất của chàng, chúng ta thanh toán xong rồi.”

Nói xong lời này, Nam Tầm không thèm để ý đến hắn nữa, để mặc hắn ngồi đờ ra. Nàng đến lấy ra bao quần áo trong góc tối, mở nó ra, chờ nhìn thấy nguyên bảo ánh vàng rực rỡ và các loại trang sức châu báu thì cười đến hai mắt cong cong.

Nam Tầm đang cao hứng lắm, bỗng người đằng sau lại vươn ma trảo tóm nàng vào lồng ngực mình, một cái hôn nóng cháy che trời lấp đất mà đến.

Nam Tầm vỗ bỏ mặt hắn: “Đừng phiền ta, ta đang kiểm kê bạc đấy.”

Yến Mạch Hàn cướp tay nải trong tay nàng ném xuống sàn xe, xoay nàng lại ôm đến chân mình, không nói hai lời lại hôn lên.

Lúc Nam Tầm sắp bị hắn hôn đến nghẹn chết, rốt cuộc cầm thú này buông lỏng miệng, đặt cằm trên bờ vai nàng, giọng nói trầm trầm gợi cảm: “Diêu Diêu… Đây là chuyện nàng đáp ứng Hiền vương ư? Sao nàng không nói với trẫm một tiếng?”

Nam Tầm hừ hừ: “Không phải chàng nói không có ngôi vị hoàng đế thì chàng sẽ chết à? Theo như chàng nói thì chàng bỏ được ngôi hoàng đế này hả?”

Yến Mạch Hàn: “Trẫm nói thế lúc nào?”

Nam Tầm: “Không thừa nhận thì thôi.”

Yến Mạch Hàn: “Trẫm thực sự chưa từng nói vậy. Ở trong lòng trẫm, nàng mới quan trọng nhất. Nếu nàng sớm nói cho trẫm kế hoạch của nàng, trẫm nhất định sẽ đáp ứng.”

Nam Tầm nghiêng đầu liếc hắn: “Ta nói này Yến Mạch Hàn, bây giờ chàng đã không phải Hoàng thượng, có phải nên đổi tự xưng trẫm không hả? Ta nói cho chàng biết, giờ chàng đã nghèo rớt mùng tơi, ngay cả cái áo khó coi trên người chàng cũng là của ta. Có điều lòng ta thiện lương, về sau chàng đi theo nương tử của chàng thôi.”

Yến Mạch Hàn nhìn lướt qua tay nải mở ra trên đất, bỗng trầm thấp nở nụ cười: “Diêu Diêu, cái vòng tay ngọc bích tròn này hình như là trẫm ban thưởng cho nàng, còn có cây trâm kia, cái châu hoa này cũng vậy, còn có…”

Nam Tầm liền vội nhặt bảo bối trên đất ôm vào ngực, nhếch cằm nhìn hắn: “Ban thưởng cho ta thì chính là của ta. Bây giờ chàng chẳng có nổi một đồng, mà ta là tiểu phú bà, chàng còn không mau đến nịnh bợ ta.”

Yến Mạch Hàn mỉm cười nhìn nàng. Hắn bỗng cảm thấy chỉ cần người trước mắt vẫn còn đây, chỉ cần nàng vẫn tràn đầy sức sống đứng trước mặt hắn, thì dù thế giới này sụp đổ, hắn cũng cảm thấy không sao cả.

Yến Mạch Hàn kéo người vào lồng ngực, đầu tựa vào cổ nàng. Qua một lúc lâu, hắn bỗng buồn buồn nói một câu: “Diêu Diêu, xin lỗi…”

Nam Tầm biết ý của hắn, nhưng chỉ thờ ơ nhún vai: “Không cần phải nói xin lỗi vì ta đã trả thù rồi. Hơn nữa, sau này đoạn tử tuyệt tôn là chàng, chàng cũng không để ý, ta để ý làm gì?”

“Diêu Diêu, nàng thật tốt. Có thê như thế, còn cầu gì hơn?”

“Đồ cầm thú này, tay chàng sờ chỗ nào đấy?”

“Diêu Diêu, ta muốn…”

“Lăn đi!”

Hai người trong xe ngựa đang cười đùa, Tiểu Bát đột nhiên rống lên như quỷ: “Trời ạ, đờ mờ! Giá trị ác niệm lại giảm 20 điểm! A a a a, giảm một lúc 20 điểm, chỉ còn lại 3 điểm! Xem ra rất nhanh chúng ta có thể thoát khỏi thế giới này, lần này nhanh thật a, muah ha ha ha…”

Báo cáo xong tiến độ, Tiểu Bát liền ngâm nga khẽ cười: “Lại đây a, sung sướng nha…*”

*Bài “Ngứa”

Nam Tầm: …

Nhóm ba người cuối cùng chọn một thôn trấn khá hẻo lánh để ở lại. Nam Tầm không quá dám phô trương, vì vậy mua một tòa nhà khá mộc mạc, đổi tên thành “Yến trạch”.

Yến Mạch Hàn vừa nghe tên tòa nhà liền nở nụ cười. Đời này hắn không còn là Yến Mạch Hàn mà chỉ là Yến Hàn, là Yến Hàn chỉ thuộc về một người mà thôi.

Lúc Yến Hàn hỏi Nam Tầm muốn đổi tên thành gì, Nam Tầm cười cười nói: “Sau này đại danh của ta kêu Nam Tầm, nhũ danh thì tùy chàng.”

Hết Chương 140: Quy ẩn, ta tên Nam Tầm .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Mấy năm rồi, rốt cuộc cũng đợi được tiểu Bát tròn đầy công đức.

  2. Cấp 1

    Hồ Yến

    Bạn ơi mình cần đc duyệt ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Nàng ơi nàng cần duyệt gì vậy ạ?

  3. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  4. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  5. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

Trả lời

You cannot copy content of this page