Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 132: Mù mắt, đây vẫn là Hoàng thượng sao?  

Tiểu Bát tiếp tục nói: “Nhưng giá trị ác niệm không giống vậy. Giá trị ác niệm là cảm quan của đại boss đối với thế giới này, đối với tất cả mọi người xung quanh. Hắn không thích thế giới này, không thích người của thế giới này, giá trị ác niệm sẽ trở nên rất cao. Ngược lại nếu có thứ gì đó hay người nào đó dời đi sự chú ý của hắn, khiến hắn có hứng thú, loại giá trị ác niệm này sẽ giảm xuống. Nếu như cuối cùng tiêu trừ hoàn toàn, vậy nhất định thứ này hoặc người này đã chiếm vị trí tối cao trong lòng hắn.”

Nam Tầm: “Lúc ngươi nói người nào đừng luôn thêm thứ gì vào.”

Tiểu Bát: “… Không phải ta nói ngươi là thứ gì, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Yến Mạch Hàn còn đang trưng cầu ý kiến Nam Tầm, chỉ chờ nàng gật cái đầu là hắn có thể khiến Lý Thục phi chết đi bằng phương thức khốc liệt nhất.

Nam Tầm cười gượng ha ha: “Hoàng thượng, oan oan tương báo khi nào mới dứt, thần thiếp thấy không bằng lấy đức báo oán. Nếu ngày sau Lý Thục phi thực sự làm chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng của thần thiếp, vậy xin Hoàng thượng trực tiếp ban cho nàng cái chết đi, chúng ta không cần đụng đến những cực hình kia.”

Chữ “chúng ta” hiển nhiên lấy lòng Yến Mạch Hàn, hắn cúi đầu cắn một ngụm lên môi Nam Tầm: “Diêu Diêu, nàng thực là quá thiện lương. Trẫm có được nữ tử như nàng, đúng là có phúc ba đời.”

Khóe miệng Nam Tầm co giật. Không phải lòng ta thiện, mà là những hình phạt của ngươi quá ghê tởm, ta không muốn chiêm ngưỡng cùng ngươi.

“Diêu Diêu, vừa nãy nàng mới cười với trẫm, đây là lần đầu tiên nàng cười với trẫm suốt mấy ngày nay. Có phải nàng đã tha thứ cho trẫm rồi không?” Yến Mạch Hàn nhếch miệng nhướng lông mày.

Nam Tầm: …

Không xong, vừa rồi bị dọa choáng váng, bỗng nhiên đã quên mất phải tiếp tục giả vờ mặt lạnh.

Vành môi Nam Tầm kéo thẳng trong nháy mắt, như cười như không liếc hắn: “Hoàng thượng nói đùa, thần thiếp nào có khi nào tức giận với người?”

Yến Mạch Hàn véo véo gương mặt nàng, tâm trạng không mất sung sướng nói: “Ta biết trong lòng nàng còn tức giận, nhưng Diêu Diêu nàng yên tâm. Những gì nàng đã nói, ta đều nhớ kỹ. Cho ta thêm chút thời gian nữa, nhất định ta có thể cho nàng thứ nàng muốn.”

Lúc hắn nói lời này, vậy mà không tự xưng trẫm theo thói quen.

Nam Tầm nhìn hắn, trong lòng đang ngẫm lại lời nào nàng nói bị Yến Mạch Hàn nhớ kỹ.

Ngay lúc tầm mắt hai người giằng co “tình chàng ý thiếp”, Vương công công Vương Thuận bất chợt chạy chậm đến trước mặt hai người.

Vẻ mặt hắn có hơi kỳ quái, đầu tiên là liếc nhìn Nam Tầm, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Yến Mạch Hàn lạnh lùng quét hắn: “Thứ không có mắt, Tần Quý phi là người mình, dù có chuyện gì cũng không cần tránh nàng.”

Lúc này Vương Thuận công công mới hồi bẩm: “Hoàng thượng, vừa nãy bên cung Thần Hi có người tới truyền lời, Thục phi nương nương nàng, nàng có, hơn nữa đã ba tháng.”

Lời này vừa ra, vẻ mặt Yến Mạch Hàn nhất thời biến đổi, lập tức quay sang nhìn Tần Bộ Diêu, quả nhiên thấy nàng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn mình.

“Diêu Diêu, nàng nghe trẫm giải thích, căn bản là — “

“Nếu không phải con của ngươi, làm sao nàng mang thai? Yến Mạch Hàn, ngươi cút cho ta. Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Cút cút cút — ” Nam Tầm quát lớn, tránh thoát từ lồng ngực hắn, quay người chạy vào trong điện.

Yến Mạch Hàn nhanh chân đuổi theo, mắt thấy sắp với tới, nhưng không ngờ động tác tiểu tâm can của hắn quá nhanh. Cánh cửa kia đóng ầm một tiếng, đập phải mũi hắn.

“Ai da, Quý phi nương nương thực là… Hoàng thượng người không sao chứ?” Vương công công sợ đến vội kêu to thái y.

Yến Mạch Hàn hung hăng lườm hắn: “Vương công công, trẫm cho là ngươi hiểu ý trẫm nhất. Sao lời này cũng nói trước mặt Quý phi được, ngươi cái đồ ngu!”

Không phải người bảo ta nói sao?

Trong lòng Vương công công khổ không nói được, yên lặng cúi đầu nhận sai.

Yến Mạch Hàn lập tức xoay người gõ cửa, giọng điệu quay ngoắt trong nháy mắt, dịu dàng vô cùng: “Diêu Diêu, trẫm đi xem xem độc phụ này giở trò gì. Nàng đừng tức giận, cẩn thận tổn thương cơ thể. Trẫm biết rõ tình hình sẽ quay về giải thích với nàng. Đến lúc đó mà nàng không mở cửa, trẫm liền trực tiếp nhảy cửa sổ vào.”

Bùm một tiếng, có món đồ gì bị ném vào cửa chính, khiến cửa lớn rung rung.

Vương công công sợ đến nhảy cả lên, Yến Mạch Hàn còn lão thần tự tại, nhẫn nại thấp mắng một câu: “Diêu Diêu, sao nàng không nghe lời. Vừa mới bảo nàng đừng tức giận, nàng đã tức giận đến ném đồ.”

Nam Tầm nổi giận gầm lên với cửa: “Yến Mạch Hàn, ngươi không biết xấu hổ. Hôm nay ta đóng kín cửa sổ, xem ngươi vào thế nào!”

Yến Mạch Hàn đắc ý nở nụ cười: “Không có cửa sổ, không phải còn nóc nhà sao? Diêu Diêu đừng làm rộn, nàng không đấu lại trẫm đâu.”

Nói xong lời này, Yến Mạch Hàn chắp hai tay sau lưng, huýt sáo mà đi.

Vương công công ở một bên mở to mắt.

Đây, đây là cảnh tượng Hoàng thượng ở chung với Quý phi hàng ngày?

Trời ạ, mắt hắn không mù?

Đây là Hoàng thượng? Người ăn nói khép nép lấy lòng một nữ nhân, cũng vì một nữ nhân la mắng hai tiếng mà vui vẻ huýt sáo này đúng là Hoàng thượng?

Vương công công Vương Thuận cảm thấy nhận thức nhiều năm của mình có khả năng phải phá đi xây lại.

Còn có, tuyệt đối không được chọc nữ nhân Tần Bộ Diêu này. Một nữ nhân, không, không phải nữ nhân, là bà cố nội, khiến Hoàng thượng bị đánh bị mắng còn vui cười hớn hở như vậy, nên nhìn thấy thì đi đường vòng đi thôi.

Yến Mạch Hàn đến cung Thần Hi, không khí trong cung đều đè nén xuống.

Vương công công theo sau lưng, ngắm đến sắc mặt Hoàng thượng vừa bước vào cửa bỗng dưng trầm xuống, không khỏi than một tiếng. Lý Thục phi nhìn cũng giống người khôn khéo, sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn này đây?

Sau mỗi lần xong chuyện đó, đều có thái giám chuyên môn đưa đến canh tránh tử, rồi nhìn tận mắt những phi tần được sủng hạnh uống sạch nó.

Nhưng hôm nay, Lý Thục phi lại mang thai.

Yến Mạch Hàn đi vào nội điện, thái y vừa xem bệnh xong đã cung kính chờ một bên.

“Thục phi thực sự có thai?” Yến Mạch Hàn nhìn về phía Tôn thái y có tư lịch nhất kia.

Tôn thái y vội vã trả lời: “Hoàng thượng, trong bụng Thục phi nương nương đã có lân nhi ba tháng, có điều vừa mới rơi xuống nước bị lạnh, thai này đã…”

Nói tới đây, trên trán Tôn thái y đã đổ đầy mồ hôi lạnh, chỉ sợ Hoàng thượng nổi giận lên chém đầu hắn.

Nhưng Yến Mạch Hàn cũng chưa thèm liếc hắn một cái, nhàn nhạt ừ một tiếng: “Đều lui xuống đi.”

Cứ như vậy? Mấy thái y quay mặt nhìn nhau, vội vội vã vã lui ra ngoài.

Lý Thục phi ở bên trong hiển nhiên nghe được lời thái y, khóc lớn náo loạn lên, tiếng khóc thê thảm: “Con ta a, con ta a…. Hoàng thượng, cầu xin người làm chủ cho thần thiếp a!”

Yến Mạch Hàn đi tới sau tấm bình phong, quét mắt về phía nữ nhân sắc mặt trắng bệch. Lúc này tóc tai nàng ngổn ngang, khóc một phen nước mắt nước mũi.

“Hoàng thượng! Là Tần Bộ Diêu hại thần thiếp, cầu xin Hoàng thượng lấy lại công đạo cho thần thiếp. Con của chúng ta bị nàng sát hại, ô ô ô…”

Ánh mắt Yến Mạch Hàn đột nhiên trầm xuống: “Câm miệng cho trẫm! Ngươi thứ độc phụ không biết hối cải, hãm hại Tần Quý phi không nói, còn dám lén lút ói ra canh tránh tử, tưởng mang thai con trẫm? Không có cửa đâu!”

Hắn đã sắp làm lành với tiểu tâm can, cố tình nữ nhân ngu xuẩn này làm ra chuyện như vậy, khiến cho Diêu Diêu không cao hứng.

Hết Chương 132: Mù mắt, đây vẫn là Hoàng thượng sao?  .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page