Danh sách chương

Khương Phúc Lai liếc nhìn cô nương trên long sàng, thần sắc hơi nặng nề.

Đây đã là người thứ mười bốn bị Hoàng thượng giết.

Cứ thế này, sớm muộn gì cũng không che giấu nổi.

Hắn bước tới, vừa định phủ tấm vải trắng lên người Nam Chi để khiêng đi, thì hàng mi nàng khẽ run, ngay giây sau nàng bỗng mở bừng mắt.

Khương Phúc Lai hoảng đến “phịch” một tiếng ngồi bệt xuống một bên, bàn tay run rẩy chỉ về phía long sàng.

“Hoàng… Hoàng thượng…”

Tiêu Lan Xuyên cau mày, khó chịu nhìn hắn, mãi đến khi theo hướng tay chỉ mà thấy Nam Chi đang ngồi dậy.

Nam Chi chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn hắn.

“Bệ hạ, sao trong tay Khương tổng quản lại cầm khăn trắng vậy?”

Khoảnh khắc này, lần đầu tiên Tiêu Lan Xuyên thực sự kinh ngạc.

Hắn nhìn cô nương, khó tin.

“Ngươi… chưa chết?”

“Nô tỳ tất nhiên là chưa chết rồi. Sao Bệ hạ lại nói vậy?”

Trong lòng hắn mừng như điên, hắn lập tức đuổi hết cung nhân ra ngoài, ánh mắt chằm chặp dán lên nàng.

“Đêm qua đã xảy ra những gì, nói hết từng chi tiết cho trẫm.”

Nam Chi khẽ xoa cổ, rồi thoáng hoảng sợ thuật lại: “

Đêm qua không hiểu sao Bệ hạ bỗng mất lý trí, bóp cổ nô tỳ, suýt nữa thì giết chết nô tỳ.”

Nói đến đây, nàng lại bối rối xấu hổ:

“Nô tỳ thật sự không biết làm sao, nên… nên đã cắn môi Bệ hạ một cái, rồi Người buông nô tỳ ra.”

Vậy à?

Chẳng trách môi hắn lại đau như thế.

Hắn khẽ miết vết thương trên môi, ánh mắt sâu xa nhìn Nam Chi.

Mắt Nam Chi chợt đỏ hoe, nàng không những không sợ hãi bỏ chạy mà còn tiến đến gần, lo lắng hỏi:

“Bệ hạ, Người… có phải mắc bệnh rồi không?”

“… Phải. Trẫm bệnh rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể giết ngươi.”

Hắn cúi mắt nhìn nàng, giọng âm u:

“Nếu muốn sống, thì mau cút đi.”

Tiêu Lan Xuyên từng thề, ai dám phản bội hắn, hắn sẽ không để yên.

Nàng mà dám đi, khỏi đợi lúc hắn mất lý trí, ngay bây giờ hắn cũng giết.

Hắn tưởng nàng thật sự sẽ sợ mà bỏ trốn.

Nhưng cô nương lại không hề do dự, ôm chặt lấy hắn.

“Chi Chi sẽ không đi. Chi Chi lo cho Bệ hạ, muốn bên Người cả đời.”

Mi mắt Tiêu Lan Xuyên khẽ run.

Khoảnh khắc ấy…

Hắn cảm nhận rõ ràng trái tim mình khựng mất một nhịp.

[Đinh! Phát hiện hảo cảm của mục tiêu 30%. Chúc mừng ký chủ!]

[Đinh! Điểm của ký chủ +100, hiện tại 210.]

Chậc.

Nam Chi nhận ra, có chạm chạm thế nào cũng không bằng kéo hảo cảm của Tiêu Lan Xuyên để điểm tăng nhanh.

Một triệu của nàng như đang vẫy gọi rồi đây.

Dỗ xong Tiêu Lan Xuyên, hắn đề nghị đưa nàng về Trường Thu cung dưỡng thương.

Nam Chi nói:

“Nhỡ Bệ hạ lại như đêm qua thì sao… nô tỳ muốn ở cạnh Bệ hạ.”

“Nhưng trẫm không muốn…”

Tiêu Lan Xuyên vừa mở miệng đã tự sững người.

Giờ hắn lại sợ chính mình sẽ làm nàng bị thương.

Nam Chi cũng nhận ra ý nghĩ ấy, nàng ôm hắn đầy xót xa:

“Bệ hạ, nô tỳ không sợ.”

Không ở cùng thì lấy đâu ra điểm để sinh bảo bảo.

Tiêu Lan Xuyên nhìn cô nương rúc vào ngực mình, im rất lâu, cuối cùng buông tay ôm lấy nàng.

Nể nàng vì hắn mà một lòng một dạ, vậy hắn đành “miễn cưỡng” giữ nàng lại.

Vết bầm trên cổ Nam Chi nặng nề, trông rất đáng sợ.

Trần Duy Chi kê đơn, Đại Tuyết tự tay bôi thuốc cho nàng.

Mẩn đỏ trên mặt nàng cũng dần lặn bớt.

Hôm nay Tiêu Lan Xuyên không phải thượng triều, hắn ngồi một bên nhìn nàng.

Đại Tuyết đắp thuốc xong, quấn thêm một lớp băng trắng để cố định, rồi định lui ra.

Tiêu Lan Xuyên lại bảo lấy một dải lụa đỏ đến.

Hắn đích thân quấn dải lụa đỏ ấy quanh cổ Nam Chi.

Ánh mắt hắn nhìn nàng sâu thẳm.

Nam Chi dõi theo động tác của hắn, có phần không thoải mái.

Luôn có cảm giác nguy hiểm, như thể giây tiếp theo hai đầu dải lụa sẽ siết chặt, bóp chết nàng.

Nàng dò hỏi: “… Bệ hạ, vì sao còn quấn thêm một lớp nữa ạ?”

Tiêu Lan Xuyên thong thả chỉnh ngay ngắn tấm lụa đỏ:

“Màu trắng xấu.”

Tựa như bạch lăng.

Tương phản làn da tái nhợt của nàng, như thể chỉ một thoáng gió là tan biến, khiến người bực bội.

Đến khi che khuất hoàn toàn mảng trắng ấy, khóe môi Tiêu Lan Xuyên mới khẽ nhếch lên.

Hắn đưa tay chạm lên mấy nốt mẩn đã gần như không thấy trên mặt nàng:

“Muốn báo thù không?”

Nam Chi nghi hoặc nhìn hắn.

Tần Tịnh Nghi trằn trọc suốt đêm.

Sáng ra lại bất an ngồi không yên.

Nàng sai Ngọc Lan ra ngoài Thượng Dương cung thăm dò.

Ngọc Lan trở về chỉ báo rằng trong ấy chẳng có động tĩnh gì.

Điều đó nghĩa là Nam Chi không bị đuổi ra.

Quá kỳ lạ.

Nam Chi đã xấu đến thế, Hoàng thượng không thể còn sủng hạnh nàng ta.

Dù có giết nàng, cũng phải thấy người ta khiêng xác ra chứ.

Nàng còn đang định bảo Ngọc Lan đi xem tiếp, thì đã nghe tiếng Khương Phúc Lai.

“Nô tài bái kiến Quý phi nương nương.”

Khương Phúc Lai bước vào từ ngoài, gương mặt hòa nhã, không lộ bất thường.

“Nương nương, sáng nay Hoàng thượng thức dậy, thấy cung nhân hầu hạ không chu đáo, bỗng nhớ tới bánh quế hoa do nương nương làm, đặc biệt sai nô tài đến thỉnh nương nương mang bánh vào Thượng Dương cung.”

Hầu hạ không chu đáo sao?
Nhớ đến ta à?

Tần Tịnh Nghi mừng rỡ, vội đứng dậy:

“Bản cung đi làm ngay.”

Nói rồi nàng ta muốn gọi Ngọc Lan hỗ trợ.

Khương Phúc Lai nói:

“Hoàng thượng chỉ muốn dùng món do chính tay nương nương làm. Nếu có người khác chen vào, Hoàng thượng sẽ không vui.”

Tần Tịnh Nghi bèn để Ngọc Lan ở lại, tự mình vào tiểu trù phòng ở điện bên cạnh bận rộn.

Gần một canh giờ sau nàng ta mới làm xong bánh quế hoa, đưa cho Ngọc Lan bưng, vừa định theo Khương Phúc Lai đi, lại sực nhớ, đưa tay chạm tóc:

“Khương tổng quản, bản cung bỗng nhớ còn chưa trang điểm cho chỉnh tề, ngươi…”

“Nương nương.”

Khương tổng quản mỉm cười ngắt lời:

“Hoàng thượng nói Người thích nhất dáng vẻ mộc mạc chưa điểm phấn của nương nương.”

Mấy lời ấy làm Tần Tịnh Nghi mừng đến suýt không khép nổi miệng, hoàn toàn không thấy Ngọc Lan đang cố ra hiệu bằng mắt, nàng chỉnh lại xiêm y rồi đi theo Khương Phúc Lai.

Ngọc Lan cứ thấy có gì sai sai, dọc đường mấy lần muốn nhắc, nhưng vì Khương tổng quản luôn theo sát phía sau, nàng không dám mở miệng.

Còn Tần Tịnh Nghi đắm trong hân hoan, chẳng để ý chút nào.

Vào Thượng Dương cung, Ngọc Lan bị giữ lại ngoài cửa.

Tần Tịnh Nghi vẫn chưa nhận ra điều bất thường.

Trông thấy Tiêu Lan Xuyên, nàng bưng khay bánh quế hoa, mỉm cười bước tới, dịu dàng hành lễ:

“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”

Tiêu Lan Xuyên liếc chiếc bánh trong tay nàng, khóe môi đượm cười:

“Bánh quế hoa Quý phi làm trông ngon thật.”

Tần Tịnh Nghi đặt bánh lên bàn, lấy đũa bạc gắp một miếng, đưa đến bên môi Tiêu Lan Xuyên, đầy mong mỏi:

“Hoàng thượng nếm thử đi ạ.”

Tiêu Lan Xuyên cúi mắt nhìn miếng bánh trước mặt, vừa định ăn thì bỗng tặc lưỡi:

“Bánh quế hoa này… hình như có gì không ổn.”

“Hoàng thượng, sao vậy ạ?”

Tần Tịnh Nghi nhìn qua, sắc bánh đẹp, hương quế nhẹ nhàng, nàng đã nếm, mùi vị y như mọi khi mà.

Nét cười trên mặt Tiêu Lan Xuyên dần biến mất:

“Quý phi to gan thật, dám hạ độc trẫm!”

Tần Tịnh Nghi giật mình, tay run, miếng bánh kẹp đũa rơi xuống đất.

Nàng bối rối:

“Hoàng thượng, thần thiếp không hề hạ độc.”

“Vậy sao?”

Tiêu Lan Xuyên nhếch môi, rút trong ngực ra một bình bột trắng, đổ thẳng lên bánh trước mặt nàng:

“Đã không hạ độc, vậy nếm thay trẫm một miếng xem?”

Hết Chương 7: Sủng phi trong lòng bạo quân điên cuồng (7).

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page