Danh sách chương

Nàng ta xách váy bước vòng ra sau lưng Nam Chi, giọng ngọt như mật:

“Hoàng thượng, thần thiếp nhớ Người muốn chết. Dạo này sao người chẳng đến chỗ thiếp vậy?”

Vừa nói vừa muốn níu cánh tay Tiêu Lan Xuyên nũng nịu.

Tiêu Lan Xuyên cau mày né khỏi.

“Trên người ngươi là mùi gì thế?”

Tần Tịnh Nghi ngửi ngửi, khó hiểu:

“Chính là hương Tử Đằng Hoàng thượng ban mà.”

“Xông nhiều quá, y như… thịt xông khói.”

Tần Tịnh Nghi đỏ bừng mặt, lúng túng.

Nam Chi suýt thì bật cười.

“Nghe lời, về tắm rửa cho sạch sẽ, hết mùi rồi hẵng đến gặp trẫm.”

Tần Tịnh Nghi xấu hổ cúi đầu định lui ra, chợt nhớ ra gì đó lại quay lại.

“Thần thiếp thấy cung nữ này rất biết ý, có thể đưa về hầu hạ không?”

Nàng ta chỉ Nam Chi, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Năm ngoái nàng từng có thai, tuy đã mất, nhưng vẫn là người duy nhất trong hậu cung từng hoài thai, từ đó đến nay vẫn được sủng ái.

Nàng tự nhận mình là thể chất dễ thụ thai, tin rằng chỉ cần cố gắng, ắt sẽ lại có hoàng tự.

Ánh mắt Tiêu Lan Xuyên nhìn nàng vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lời nói buông ra thì lạnh băng:

“Ngươi muốn dẫn ân nhân cứu mạng của trẫm đi?”

Tim Tần Tịnh Nghi thót một cái:

“Thần thiếp chỉ… chỉ là thấy nàng ta khá tốt.”

Tần Tịnh Nghi là hổ giấy.

Nàng biết gần đây Tiêu Lan Xuyên có phần bạo lệ, căn bản không dám chọc giận.

Nếu không phải Nam Chi ở đây cả tháng khiến nàng ta thấy nguy cơ, thì nàng cũng chẳng dám mở miệng đòi người.

“Trẫm cũng thấy nàng ta khá tốt.”

Tiêu Lan Xuyên nhìn Nam Chi chan chứa thâm tình:

“Hay là hôm nay trước mặt Quý phi, phong nàng làm…”

Hắn cố ý kéo dài giọng, để mặc Tần Tịnh Nghi căng thẳng, rồi thản nhiên:

“Cung nữ ngự tiền vậy.”

Chỉ là cung nữ ngự tiền ư?
Nhìn ánh mắt của Tiêu Lan Xuyên vừa rồi, Tần Tịnh Nghi suýt tưởng hắn sẽ phong Nam Chi làm phi.

Dọa chết nàng ta.

Nàng ta vốn biết một tiện tỳ như Nam Chi sao có thể được Tiêu Lan Xuyên thật lòng ưu ái.

Nàng ta hài lòng cáo lui.

Nhưng về đến Dao Hoa cung càng nghĩ càng thấy không ổn.

Ngọc Lan nhắc:

“Nương nương, con tiện nhân ấy cũng có vài phần nhan sắc. Thành cung nữ ngự tiền là ngày ngày kề cận Hoàng thượng, nhỡ nàng ta quyến rũ thì sao?”

Tần Tịnh Nghi phản ứng chậm nửa nhịp, giờ mới sực tỉnh, sốt ruột vò chặt khăn:

“Ngươi có cách gì không?”

Ngọc Lan nghĩ một thoáng, ghé sát tai thì thầm mấy câu.

Nam Chi phát hiện Tiêu Lan Xuyên thật khó hầu hạ.

Bảo là cung nữ ngự tiền, vậy mà bắt nàng nâng lọng, thứ chỉ mấy thái giám lực lưỡng mới khiêng nổi.

Lý do là…

“Trẫm thấy ngươi cũng khỏe đấy. Lúc xông ra cứu trẫm còn húc đổ cả lư đỉnh của trẫm. Điều kiện tốt như vậy, không đi khiêng lọng thì uổng.”

Nam Chi nhớ lại nguyên chủ khi ấy sợ đến mất hồn, liều mạng bỏ chạy, hấp tấp đâm sầm làm đổ lư đỉnh trong yến tiệc.

Ánh mắt Tiêu Lan Xuyên tựa như nhìn thấu nàng.
Nàng run run tạ long ân, nhận lọng từ tay thái giám.

Vừa đỡ lấy thì suýt bị đè cong lưng.

Tiêu Lan Xuyên mỉm cười:

“Cầm cho vững. Nếu rơi trúng trẫm, thì ân cứu mạng của ngươi cũng chẳng đổi nổi tính mạng cửu tộc đâu.”

Nam Chi: …

Đồ biến thái.

Nàng gắng gượng nâng, mấy lần suýt đập trúng Tiêu Lan Xuyên lại cố nén mà giữ.

[Tiểu Chi Chi, hiện ngươi có mười điểm. Có muốn vay thêm vài điểm, đổi Đại Lực hoàn không?]

“Vay mấy điểm?”

[Một trăm tám mươi chín. Rất rẻ. Nếu không có điểm, có thể dùng tiền mặt quy đổi.]

“Quy đổi thế nào?”

Nếu chỉ 189 đồng, thì nàng đổi hẳn mấy lọ.

[Một trăm tám mươi chín vạn.]

Nam Chi mỉm cười, định nhịn, rốt cuộc không nhịn được, chửi ầm:

“Tiền của ta là gió thổi tới chắc?!”

Sinh một đứa mới đổi được mười triệu, đổi vài điểm đã đòi từng ấy.

Nàng nghi ngờ mình không phải trói buộc Hệ thống Sinh Tử mà là Hệ thống Hút Máu.

Đồ tư bản khốn nạn.

“Cút cút cút, đừng quấy ta.”

003 cứ tưởng nàng nhiều tiền, chắc sẽ đồng ý đổi, bị mắng cho một trận, nó tủi thân cuộn tròn lăn đi xa.

Không muốn chết sớm, Nam Chi liếc Tiêu Lan Xuyên đang ung dung khoan khoái, nghiến răng, bỗng nghiêng người, lọng rơi “bộp” xuống đất, nàng ngã xỉu ngay dưới chân hắn.

Tiêu Lan Xuyên nhìn người vừa lăn đến chân mình, đưa mũi giày khều hai cái.

Không phản ứng.
Không phải giả vờ?

Khương Phúc Lai thấy cảnh ấy thì sợ xanh mặt, vừa định cho người khiêng Nam Chi đi, đã thấy kẻ một khắc trước còn đá nàng, khắc sau đã cúi xuống bế nàng lên khỏi mặt đất.

“Có bệnh à?”

“Không thể vận động mạnh sao?”

Nghĩ đến lời Trần Duy Chi, Tiêu Lan Xuyên đưa tay chọc nhẹ người nằm bất động trên tháp.

Sắc mặt nàng trắng bệch, lông mi rũ xuống đáng thương.

Hình như không phải giả.

Chỉ là hắn vẫn chưa hiểu, đã có bệnh thì sao lúc bỏ chạy lại lao nhanh đến thế?
Chẳng lẽ… thật sự là mê luyến hắn không cách dứt sao?

Tâm trạng Tiêu Lan Xuyên rất tốt, hắn véo má Nam Chi mềm mịn:

“Được rồi. Nể ngươi ái mộ trẫm mà phong cho một cái vị ‘Quý nhân’ nhé?”

Nam Chi tỉnh lại liền nghe tin hắn muốn phong mình làm Quý nhân.

Dọa nàng khuỵu gối quỳ ngay.

“Hoàng thượng, nô tỳ… không muốn làm Quý nhân.”

Ý cười nơi khóe môi Tiêu Lan Xuyên tắt dần, từng chữ trầm lạnh:

“Ngươi nói gì?”

Thấy ánh nhìn nguy hiểm lóe lên nơi đáy mắt hắn, Nam Chi vội giải thích:

“Làm Quý nhân rồi sẽ không được thường xuyên gặp Hoàng thượng, nô tỳ… sẽ nhớ Người lắm.”

Ánh mắt hắn khựng lại. Hắn nhìn khuôn mặt ngập tràn chân tình của Nam Chi, nhìn hết lần này tới lần khác.

Đúng lúc Nam Chi còn lo mình không đánh lừa nổi, hắn bỗng cong môi:

“Ngươi… quả nhiên ái mộ trẫm đến thế?”

Nam Chi sững một thoáng.

Đồng thời, âm thanh hệ thống vang lên trong đầu.

[Đinh! Điểm của ký chủ +50, hiện tại 60 điểm.]

Trước đó 10 điểm là do Nam Chi kéo vạt áo Tiêu Lan Xuyên mà tăng.

Suốt tháng qua chẳng nhúc nhích.

Không ngờ mới vài câu đã tăng?

Thì ra độ thân mật không nhất thiết phải đụng chạm thân thể.

Nam Chi chợt hiểu.

Nàng dõi mắt tha thiết nhìn hắn:

“Hoàng thượng không biết đâu. Một tháng không thấy Người, nô tỳ dằn vặt biết bao, nô tỳ nhớ Người đến bỏ ăn bỏ ngủ, đêm đêm trằn trọc.”

Bỏ ăn là vì nguyên chủ vốn ăn ít.

Mất ngủ là vì vết thương ngứa ngáy không yên.

Vừa khéo đem ra dỗ hắn.

Điểm lại tăng 50.

Hảo cảm cũng từ 2% vọt lên 5%.

Tiêu Lan Xuyên dường như đã tin, gật gù:

“Ân nhân của trẫm thật đáng thương. Đã vậy theo lời ngươi, trẫm sẽ không phong ngươi làm Quý nhân.”

Hắn lại nắm lấy cằm nàng, bàn tay lạnh lẽo như rắn trườn, nhẹ nhàng vuốt ve, vừa nguy hiểm vừa sủng ái.

“Tối nay ngươi hầu trẫm. Nếu trẫm hài lòng, sẽ giữ ngươi luôn bên cạnh.”

Là… ý đó sao?

Tiêu Lan Xuyên đi rồi, chỉ còn mình Nam Chi ngẩn ngơ trong phòng.

Hai tiểu cung nữ chạy vào, mặt mày nịnh hót.

“Chi Chi tỷ, nô tỳ là Đại Tuyết, Hoàng thượng sai nô tỳ cùng Tử Yên đến hầu tỷ xông hương tắm gội.”

Đại Tuyết và Tử Yên đỡ nàng dậy, tắm rửa kỳ cọ một trận.

Đại Tuyết đầy ngưỡng mộ:

“Chi Chi tỷ thật lợi hại. Trước ở Trường Thu cung, giờ lại vào Thượng Dương cung, bây giờ còn tắm trong riêng một bồn ngọc dành cho Hoàng thượng, đây là vinh sủng chưa từng có đó ạ.”

Nam Chi nhìn bồn tắm rộng, màn lụa bay phấp phới, chạm rồng khắc phượng, chỗ nào cũng thấy ngọc khí và đồ sứ quý giá.

Chỉ là một cung nữ, dẫu cứu mạng, cũng không đáng hưởng đãi ngộ thế này.

Rốt cuộc Tiêu Lan Xuyên muốn làm gì?

Hắn muốn đặt nàng lên lửa mà nướng chăng?

Tắm xong, trên người nàng thoảng mùi hương dịu nhẹ.

Đại Tuyết tán thưởng:

“Chi Chi tỷ thơm thật. Mà dáng người cũng quá đẹp, còn cân xứng hơn cả Quý phi nương nương.”

Một câu dìm người khác để khen.

Nam Chi chỉ mỉm cười:

“Ta sao dám so với Quý phi nương nương. Sau này đừng khen kiểu ấy nữa.”

Hậu cung nguy hiểm hơn nàng tưởng.

Một câu nói cũng đủ lấy mạng.

Nàng không muốn bị đá về sớm.

Đại Tuyết không ngờ nàng lại như thế, quả thật khác hẳn các vị quý nhân khác.

Tin Nam Chi hầu hạ tối nay chẳng biết đã lọt ra ngoài bằng đường nào.

Vừa bước khỏi bồn, nàng liền va vào một cung nữ lạ mặt.

Cung nữ ấy như vô tình va khẽ một cái, xin lỗi xong vội vã rời đi.

Nam Chi nhìn theo bóng lưng đó, trầm ngâm một lát, rồi nhận ra thân thể mình có chỗ bất thường.

Hết Chương 4: Sủng phi trong lòng bạo quân điên cuồng (4).

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page