“Vì sao mẫu hậu lại ngất đi?”
Hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi nói:
“Đi gọi Trần Duy Chi tới.”
“Thái hậu bị kinh sợ quá mức nên ngất, nghỉ ngơi một lát là ổn.”
Trần Duy Chi bắt mạch xong vừa định cáo lui, Tiêu Lan Xuyên đã đưa tay xoa trán:
“Trẫm thấy bệnh của mẫu hậu khá nặng, châm cho người mấy kim đi.”
Thái hậu thực ra đã tỉnh từ lâu, vốn muốn giả vờ tiếp để xem Tiêu Lan Xuyên có phản ứng gì.
Không ngờ hắn lại bảo Trần Duy Chi châm cứu, mà mỗi mũi một đau, đau đến mức bà vội mở mắt.
“Hoàng nhi.”
Tiêu Lan Xuyên nhìn bà, khen ngợi:
“Y thuật của Duy Chi càng ngày càng tinh tiến. Lát nữa ra ngoài cũng châm cho mấy kẻ kia vài kim, đỡ phải đêm nào chúng cũng kêu gào, làm trẫm phiền lòng.”
Nhớ đến mấy “nhân trư” thê thảm kia, Trần Duy Chi trầm mặc đáp một tiếng.
Nhắc đến “nhân trư”, Thái hậu hốt hoảng:
“Hoàng nhi, sao trong điện con lại có thứ khủng khiếp như vậy?”
Không mũi không mắt.
Vừa rồi suýt nữa dọa bà chết khiếp.
“Mẫu hậu chưa biết, chính bọn chúng mưu sát trẫm.”
“À, vậy sao?”
Thái hậu tức giận:
“Đã tra được chủ mưu chưa?”
Tiêu Lan Xuyên mỉm cười nhìn bà, từ tốn đáp:
“…Chưa từng.”
Thái hậu kín đáo thở phào.
Trời mới biết lúc nghe tin Tiêu Lan Xuyên bình an, bà sợ đến nhường nào.
Nếu để hắn tra ra, thì cả bà và Nghị nhi đều nguy to.
“Đáng lẽ nên đem chúng siết cổ cả rồi, sao còn giữ lại?”
Tiêu Lan Xuyên khẽ than:
“Mẫu hậu không rõ, suốt một năm nay không hiểu sao trẫm cứ mất ngủ. Vậy mà đêm qua lại ngủ rất ngon. Xem ra bọn chúng vẫn hữu dụng với trẫm.”
Đúng là biến thái.
Nhớ đến quẻ số trước đó, lòng Thái hậu càng quyết phải liên thủ với Nghị nhi giết hắn, bằng không kẻ chết chính là bà.
…
Nam Chi dưỡng thương ở Trường Thu cung tròn một tháng.
Tưởng Tiêu Lan Xuyên sẽ đến thăm, ai ngờ từ hôm đó đến nay hắn một lần cũng không xuất hiện.
Ngược lại, Thái hậu và Tần Tịnh Nghi từng ghé qua một lần.
Thái hậu đến khi ấy y phục đoan trang, dung mạo hiền hòa, nụ cười nhân từ.
“Ngươi là kẻ đã chắn kiếm thay Hoàng thượng sao?”
Nam Chi cúi đầu đáp:
“Vâng, Thái hậu nương nương.”
Thái hậu cười càng thêm ôn nhu:
“Là nô tài trung tâm hộ chủ, thưởng.”
Nam Chi được ban tặng không ít vàng bạc trang sức.
Nàng quỳ tạ ân, Thái hậu còn nắm tay nàng dịu giọng:
“Đứa trẻ ngoan, ngươi diện mạo tốt, nay lại được ân sủng ở Trường Thu cung, tương lai không thể lường được.”
Quả không hổ là quán quân cung đấu mấy chục năm, câu nào câu nấy đều là thăm dò.
Nam Chi cung kính lo sợ:
“Nô tỳ không dám.”
“Có gì mà không dám. Chỉ cần Hoàng thượng ưa, ai gia cũng sẽ ưa ngươi.”
“Chỉ là Hoàng thượng mãi chưa có con nối dõi, ai gia rất lo. Nếu ngươi có thể vì người sinh hoàng tự, thì ngôi Hoàng hậu, ngươi cũng xứng đáng.”
Nam Chi “phịch” một tiếng quỳ xuống:
“Nương nương, nô tỳ không dám vọng tưởng.”
Thái hậu khẽ cười:
“Đứa nhỏ này.”
Nói rồi, bà liếc ra sau:
“Quý thái y, khám cho nó xem thân thể đã khá lên chưa?”
Quý thái y bước tới, mời Nam Chi ngồi xuống ghế, bắt đầu bắt mạch.
Nam Chi cố ý bày vẻ thấp thỏm bất an.
Thái hậu càng nhìn càng thấy không ra dáng.
Khóe môi bà thoáng hiện ý cười, song độc ý nơi đáy mắt không tài nào che giấu.
Vốn lần này Tiêu Lan Xuyên bị thương, bà và Nghị nhi có thể mượn thế thay ngôi đổi chủ.
Vậy mà lại bị con cung nữ không biết sống chết này phá hỏng.
Tiêu Lan Xuyên đường hoàng đặt nàng ta ở Trường Thu cung, bà lại đang diễn vai mẫu hậu từ ái, nhất thời bất tiện ra tay.
Nhưng bà vẫn lo.
Dẫu đã hạ “độc tuyệt tự” lên người Tiêu Lan Xuyên, song Tần Tịnh Nghi từng có thai một lần, dẫu mất đi, vẫn để lại mầm họa trong lòng bà.
Bà phải bảo đảm mọi nữ nhân tới gần Tiêu Lan Xuyên đều khó lòng mang thai.
May mắn là sau khi Quý thái y xem mạch xong đã khẽ lắc đầu với bà.
Khi ấy Thái hậu mới yên tâm, dịu giọng dặn Nam Chi mấy câu:
“Cứ an dưỡng cho tốt. Sau này nếu nguyện ý, thì có thể đến tìm ai gia.”
Thái hậu không vội giết nàng, lúc này đang là đầu sóng ngọn gió, bà buộc phải thận trọng.
Sau khi bà đi, khóe môi Nam Chi khẽ cong mà không để lộ.
Tiêu Lan Xuyên để nàng ở Trường Thu cung rốt cuộc là chưa tin nàng chăng?
Là muốn thăm dò nàng, hay muốn thăm dò Thái hậu?
May mà Thái hậu vẫn còn phải gìn giữ dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ, không dám động thủ với nàng, bằng không mười cái mạng cũng chẳng đủ.
Tuyệt tự…
Năm xưa đứa bé của Tần Tịnh Nghi hẳn là do bà ta ra tay sao?
Nếu có một ngày bà ta phát hiện Nam Chi mang thai con của Tiêu Lan Xuyên, chắc hẳn nét mặt bà ta sẽ đặc sắc lắm đây.
Chuyện Thái hậu tới Trường Thu cung, rất nhanh đã bị người ta báo lại không sót một chữ cho Tiêu Lan Xuyên.
Khi đó, hắn đang cầm chơi một chuỗi xương tay chặt từ “nhân trư” xuống, xỏ thành xâu, nghịch chán rồi cũng hơi mất hứng.
Nghe tới phản ứng của Nam Chi, hắn lại hứng thú.
Dám từ chối ngôi Hoàng hậu, cũng không hề cậy vào thân phận “ân nhân cứu mạng” của hắn mà kiêu căng.
Quả thực thú vị.
Nghe đến đoạn Quý thái y xem mạch cho Nam Chi, mắt hắn hơi khựng lại.
Hôm Nam Chi bị thương ngất đi, Trần Duy Chi đã bắt mạch rồi.
Thân thể quá hư nhược, khó lòng mang thai.
Mẫu hậu tốt của hắn quả nhiên không dung nổi bất kỳ nữ tử nào có thể hoài thai cốt nhục của hắn.
Đời trước, hắn đã hoài nghi thân thể mình có vấn đề.
Hắn vốn chẳng hứng thú chuyện phòng the, khi ấy Tần Tịnh Nghi mang thai là vì nàng ta chịu không nổi cô đơn mà tìm người khác, rồi giả làm con của hắn.
Thái hậu bèn hoảng loạn, ra tay với Tần Tịnh Nghi.
Khi đó hắn quá tham luyến sự quan tâm bà ta trao, nên nhất thời không nhận ra.
Đời này, ban đầu hắn chỉ cho rằng đó là mộng cảnh, không dám tin mọi việc sẽ tái diễn.
Nhưng ánh mắt Thái hậu nhìn Tiêu Cảnh Nghị rõ ràng khác với lúc nhìn hắn.
Một đằng là chân tình, một đằng là giả ý.
Hắn không hiểu.
Rõ ràng hắn và Tiêu Cảnh Nghị đều là con của bà, cớ sao bà có thể tuyệt tình đến thế?
Hắn cố ý giả vờ sủng hạnh Tần Tịnh Nghi, để nàng mang thai đứa con thay thế, quả nhiên bà ta lại lặp lại lựa chọn như kiếp trước.
Thật nực cười.
Nếu không có Nam Chi xuất hiện, hắn thật sự đã bị thương hôn mê rất lâu.
Trước đó hắn từng thử, dẫu đã trọng sinh, nhưng hễ đụng đến chuyện liên quan Thái hậu thì tất cả đều bất khả nghịch.
Hắn không thể ra tay với Thái hậu và Tiêu Cảnh Nghị.
Như thể định sẵn sẽ đi vào hủy diệt.
Sự xuất hiện của Nam Chi đã phá vỡ quỹ đạo ấy.
Nếu Nam Chi không phải người của bà ta, vậy là của ai?
Đời trước, chưa từng có kẻ nào xuất hiện cứu mạng hắn như thế.
“Không phải người của Thái hậu ư?”
Khóe môi hắn cong lên, yêu mị cười:
“Vậy thì càng thú vị.”
…
Tại Trường Thu cung, Nam Chi nhìn chỉ số hảo cảm của Tiêu Lan Xuyên nhảy lên 2%, hơi khó hiểu.
Sao lại thế?
…
Hơn nửa tháng sau khi Thái hậu rời đi, Tần Tịnh Nghi mới chậm rãi đến.
Tần Tịnh Nghi dung mạo xuất chúng, sau lưng cung nhân đông đảo, khí thế mười phần.
Nàng ta vịn tay Ngọc Lan, yểu điệu bước vào Trường Thu cung.
Khi ấy Nam Chi đang tỉa cành hoa.
Dựa vào việc từng hoài thai con của Tiêu Lan Xuyên, Tần Tịnh Nghi vênh váo tiến đến gần nàng.
“Ngươi chính là Nam Chi?”
Nam Chi hành lễ đáp.
“Ngẩng đầu cho bản cung xem.”
Nam Chi ngẩng đầu.
Tháng này nàng đã dùng “dược dáng vóc tuyệt hảo”, da dẻ càng thêm căng mướt, dáng hình càng thêm yêu kiều, đã sớm lấn át “đệ nhất mỹ nhân hậu cung” là Tần Tịnh Nghi.
Tần Tịnh Nghi ghen ghét đến phát sốt mà vẫn phải giả vờ thản nhiên.
“Xấu xí thế này, dựa vào cái gì mà ngươi được ở Trường Thu cung?”
Nàng ta hừ lạnh:
“Chỉ dựa vào việc ngươi cứu Hoàng thượng ấy à?”
Nam Chi im lặng.
“Nếu khi đó không phải bản cung ở xa, thì đến lượt ngươi xông lên chắc?”
Chậc, lúc ấy kẻ sợ đến lăn quay là ai nhỉ?
Nam Chi gật đầu:
“Vâng, mọi lời Quý phi nương nương đều đúng.”
Không ngờ nàng lại không hèn không kiêu, xem ra thật coi mình là chủ nhân Trường Thu cung rồi.
Nghĩ đến việc Tiêu Lan Xuyên một tháng trời không đến gặp, lại chưa ban danh phận.
Huống hồ, chỉ là cung nữ, dù ở Trường Thu cung, cũng chẳng thể thành Hoàng hậu.
Nghĩ vậy, nàng ta càng thêm vênh mặt.
“Thân thể ngươi khá hơn chưa?”
“Sắp khỏi rồi ạ.”
“Bản cung thấy ngươi lanh lợi tinh mắt, bản cung thích. Khi nào khỏi hẳn thì đến chỗ bản cung hầu hạ.”
Nam Chi khom người:
“Nô tỳ là người của Hoàng thượng, mọi sự xin nghe Hoàng thượng định đoạt.”
Người của Hoàng thượng?
Một cung nữ nho nhỏ cũng dám cậy sủng sinh kiêu, lôi Hoàng thượng ra đè người.
Tần Tịnh Nghi cười giận:
“Bản cung sẽ tới xin Hoàng thượng giao ngươi cho bản cung. Chỉ cần bản cung muốn, Hoàng thượng ắt sẽ cho.”
“Vậy nô tỳ xin đợi nương nương.”
Tần Tịnh Nghi vừa định quay đi thì bỗng thấy gì đó, mừng rỡ kêu lên:
“Hoàng thượng!”
You cannot copy content of this page
Bình luận