Danh sách chương

Nam Chi cảm nhận được nguy hiểm, vội buông tay ra, lấy tay che vết thương, cố tỏ vẻ thâm tình tha thiết:

“Hoàng thượng, nô tỳ đã sớm ngưỡng mộ Người. Hôm nay có thể thay Người đỡ một kiếm, đó là phúc phận của nô tỳ. Dù có chết đi, nô tỳ cũng sẽ mãi chúc phúc cho Hoàng thượng…”

Nàng cố ý nhắc đến chuyện chắn kiếm, chính là muốn cho hắn biết: nàng đối với hắn có ơn cứu mạng.

Quả nhiên, Tiêu Lan Xuyên cúi mắt nhìn sang vết thương trên người nàng.

Máu từ lồng ngực nàng vẫn không ngừng trào ra, Nam Chi chỉ cảm thấy bản thân sắp mất hết máu mà tàn đời đến nơi.

“Ngươi… ngưỡng mộ trẫm?”

Hắn chậm rãi mở miệng.

Nam Chi không ngờ hắn lại nắm bắt đúng trọng điểm như thế. Nàng vừa định đáp lời, thì đã nghe phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy tên thích khách bị bắt, tứ chi bị thị vệ chém đứt.

Cảnh tượng vô cùng máu me, khắp nơi toàn là tay chân đứt đoạn, khối này rơi ở đây, khối kia vương ở đó.

Dù từng đi qua nhiều thế giới, Nam Chi vẫn bị cảnh tượng trước mắt kích thích đến tim đau thắt.

Tiêu Lan Xuyên nở nụ cười.

Nụ cười ấy quá đẹp, tựa như có thể làm thiên hạ nghiêng đổ.

Nếu như trong tay hắn không cầm con dao găm sáng loáng, đang nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên thì tốt biết mấy.

“Giờ còn ngưỡng mộ trẫm sao?”

Nam Chi choáng váng, lần này là thật sự ngất đi.

Một nửa vì bị hắn dọa, một nửa vì mất máu quá nhiều.

Khi tỉnh lại, nàng đã nằm trong một đại điện rộng lớn.

Cổ họng khô rát đến cháy bỏng, trong điện chẳng có ai, nàng gắng gượng bò dậy, rót một ly nước lạnh uống.

[Tra ra rồi! Chúng ta xuyên nhầm. Đây là đời thứ hai của Tiêu Lan Xuyên, hắn đã trọng sinh, giờ đã hoàn toàn biến thành bạo quân tâm lý biến thái, đang chuẩn bị ra tay với Tiêu Cảnh Nghị…]

Giọng hệ thống đầy hối lỗi, như sắp khóc.

Nam Chi cũng muốn khóc theo, ôm trán nhíu mày cười khổ:

“003, ngươi đúng là…”

[Tiểu Chi Chi, ta có hai lọ dược tặng miễn phí cho ngươi, coi như xin lỗi, ngươi đừng giận nữa được không?]

Trước mắt hiện ra hai loại dược: “Song thai long phượng” và “Dáng vóc tuyệt hảo”.

Thôi được, cũng coi như có ích trong hậu cung, nàng đành chấp nhận.

Vừa uống xong một ngụm nước, chợt phía sau vang lên một giọng nói ôn nhu như cười mà chẳng phải cười:

“Thật đáng thương, ân nhân cứu mạng của trẫm lại chẳng có ai hầu hạ sao?”

Nam Chi giật bắn mình.

Quay đầu, thấy Tiêu Lan Xuyên mặc thường phục, phong tư tuấn mỹ, đang đứng ngay sau lưng, hứng thú thưởng thức gương mặt nàng tái nhợt vì kinh hãi.

“Sao sắc mặt vẫn trắng bệch thế này?”

Hắn vừa nói vừa liếc ra ngoài, cất giọng:

“Khương Phúc Lai, đi chém chết tên lang băm Trần Duy Chi cho trẫm.”

Nam Chi suýt đánh rơi chén nước.

Tùy tiện một câu đã muốn giết người, hắn đã hắc hóa đến mức nào rồi?!

“Hoàng thượng, nô tỳ không sao, chỉ… chỉ là uống nước gấp quá thôi.”

“Ồ?”

Hắn nheo mắt, nhìn nàng:

“Ngươi đang cầu tình thay cho Trần Duy Chi sao?”

Nàng hoàn toàn đoán không ra tâm tư bạo quân, chỉ lúng túng lắc đầu:

“Không… không phải.”

Ánh mắt hắn tối lại, giọng nói dịu dàng mà lạnh lẽo:

“Vậy thì đem Trần Duy Chi băm nát, cho ngươi làm phân bón hoa nhé?”

Nam Chi có dự cảm, nếu nàng dám ngăn cản, chết không chỉ có Trần Duy Chi, mà còn cả nàng nữa.

Nàng mím môi, cúi người hành lễ:

“Tạ Hoàng thượng long ân.”

Hắn lúc này mới nở nụ cười, động tác nhu hòa đỡ nàng dậy:

“Trẫm không muốn ân nhân cứu mạng của trẫm lại bận tâm vì người khác.”

Hơi thở nguy hiểm lạnh lẽo phả quanh, Nam Chi chưa từng gặp ai điên cuồng như thế.

Nàng hối hận đã tỏ tình quá sớm… Liệu có thể thu lại không đây?

Tiêu Lan Xuyên đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, thưởng thức thân thể đang run rẩy, thong thả nói tiếp:

“À, còn nữa. Cung nhân trong điện hầu hạ không chu toàn, trẫm quyết định giết hết. Ngươi có muốn tự tay động thủ không?”

Nam Chi muốn nói đỡ, nhưng thời điểm chưa tới.

Trước mắt, một hàng cung nhân run rẩy quỳ gối cầu xin, ánh mắt nàng thoáng do dự.

Tiêu Lan Xuyên đặt dao găm vào tay nàng, nắm lấy cổ tay nàng kéo đến trước mặt một tên thái giám:

“Đám nô tài đáng chết, lại để ngươi tự rót nước. Giết chúng đi, từ nay ngươi chính là chủ nhân của cung điện này.”

Mũi dao lạnh băng chạm vào da thịt, Nam Chi nhìn tên thái giám sợ đến sắp tiểu ra quần, trong lòng hỗn loạn.

“Không dám sao?”

Hắn khẽ cười, giọng nguy hiểm:

“Nếu ngươi nói không còn ngưỡng mộ trẫm nữa, trẫm sẽ không bắt ngươi giết.”

Đối diện ánh mắt thâm trầm mang ý cười, Nam Chi chỉ thấy bản thân tự chôn hố chôn mình.

Sau cùng, nàng cắn môi, đôi mắt hoe đỏ, kiên định nói:

“Nô tỳ… nô tỳ ngưỡng mộ Hoàng thượng, đời này vĩnh viễn không thay đổi.”

Khóe môi Tiêu Lan Xuyên dần dần ngưng cười.

Trên đầu nàng còn quấn băng, gương mặt hôm qua dính máu me, xấu xí vô cùng.

Nhưng lúc này mới thấy rõ dung nhan trắng trẻo mịn màng, đôi mắt đỏ hoe giống như thỏ nhỏ, mềm mại mà kiên quyết, không hề khóc lóc cầu xin.

Trong lòng hắn khẽ động.

Lâu rồi trong hậu cung chẳng ai dám nói ngưỡng mộ hắn.

“Ngươi tên gì?”

Hóa ra đến giờ hắn còn chẳng biết tên nàng.

Nam Chi liếc thấy chỉ số thiện cảm tăng lên một chút, thầm thở dài, đúng là trái tim sắt đá.

“Nô tỳ nguyên danh Nam Chi, mọi người đều quen gọi là Chi Chi.”

“Cũng hay. Trẫm nuôi một con chuột, cũng gọi là Chít Chít.”

Nam Chi: … đa tạ Hoàng thượng.

Trước khi rời đi, hắn lại nâng cằm nàng, khóe môi mang theo chờ mong:

“Đã lâu không có ai ngưỡng mộ trẫm. Ngươi phải ngưỡng mộ lâu một chút, sống lâu một chút.”

Cuối cùng Tiêu Lan Xuyên rời đi.

Đám cung nhân trong điện không bị giết, chỉ có một tiểu cung nữ vì bỏ vị trí trông coi Nam Chi mà bị đánh chết bằng gậy.

Tiếng kêu thảm thiết bên ngoài dần tắt lịm, Nam Chi ngồi run rẩy bên bàn, trong khi các cung nhân khác vội vàng tiến lại nịnh nọt.

“Chi Chi tỷ, không nên ngồi lâu, để nô tỳ đỡ tỷ lên giường nghỉ.”

“Chi Chi tỷ, muốn ăn gì, để nô tỳ đi lấy?”

“Chi Chi tỷ…”

Tất cả đều là những kẻ biết nhìn mặt mà hành sự.

Hoàng thượng sủng ái nàng như thế, sau này biết đâu nàng sẽ trở thành quý nhân, thậm chí là phi tần.

Giờ không tranh thủ nịnh bợ thì còn đợi khi nào?

“Chi Chi tỷ, Hoàng thượng đối đãi với tỷ thật tốt, nơi tỷ đang ở chính là Trường Thu cung vốn dành cho Hoàng hậu đấy.”

Trường Thu cung sao?!

Nam Chi đảo mắt nhìn quanh, quả thật xa hoa lộng lẫy.

Mà nay Tiêu Lan Xuyên chưa lập Hoàng hậu, chỉ có vài vị phi tần.

Hắn ngang nhiên để nàng ở đây, rốt cuộc là có dụng ý gì?

Quả nhiên, sau khi hắn đi, tổng quản thái giám Khương Phúc Lai còn đem đến một đống thịt, bảo là của Trần Duy Chi.

May mà nàng thông minh, vừa nhìn đã biết đó là thịt heo bình thường.

Hắn rõ ràng chỉ muốn dọa nàng.

Nàng thản nhiên nhận lấy, rồi cố tình trước mặt Khương Phúc Lai, đem chôn toàn bộ thịt dưới gốc hoa trong sân.

Tiêu Lan Xuyên nghe Khương Phúc Lai báo lại, chỉ liếc qua mấy cái xác nhân trư đang ngâm trong chum, tâm tình lại thoải mái hơn vài phần.

“Trẫm hôm nay tâm trạng tốt, ban thêm rượu cho các ngươi.”

Lập tức, cung nhân bưng rượu tới, dốc xuống thân thể những nhân trư kia.

Dẫu không còn lưỡi, chúng vẫn gào rống thảm thiết.

“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương giá lâm.”

Giọng Khương Phúc Lai vang lên. Tiêu Lan Xuyên thu hồi ánh mắt đầy hứng thú, ngẩng đầu nhìn về phía cửa điện, gương mặt ôn nhu.

Mẫu hậu tốt của hắn, đến cũng nhanh thật.

“Hoàng nhi, ai gia nghe tin con gặp thích khách, lo lắng đến vội vàng từ Kim Quang tự trở về. Con có bị thương không?”

Thái hậu trông có chút tiều tụy, vội vã bước vào điện.

Vừa vào đến nơi, bà đã thấy trong chum là những hình hài khủng khiếp, tiếng rên rỉ khàn đặc khiến người ta dựng tóc gáy.

Tiêu Lan Xuyên mới đi được vài bước, chợt dừng lại, khẽ kêu một tiếng:

“Ồ?”

Hết Chương 2: Sủng Phi Trong Lòng Bạo Quân Điên Cuồng (2).

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page