Danh sách chương

Chuyện này rõ ràng là nghe lời đồn thổi mà đã hấp tấp gây sự, còn vô tình làm tổn thương người khác thêm nhiều lần. 

Nghe nói gia đình của cô đã sa sút, cha cũng mất, phải đi tìm họ hàng ở kinh thành sau bao gian khổ. 

Một người câm, từ nhỏ đã bị xem thường, nhưng vẫn kiên cường thi đỗ vào thư viện danh tiếng này. 

Những lời ác ý giống như dao nhọn. Điền Văn Nhiên thầm trách bản thân đã quên mất bài học về lòng nhân ái trong sách thánh hiền. 

Cậu ta hối hận muốn độn thổ, không còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa. 

Dương Thanh không biết cậu ta đã tưởng tượng ra nhiều chuyện như thế nào, chỉ thấy Triệu Tử Dự cũng lúng túng, muốn xin lỗi nhưng không biết mở lời thế nào. 

Nhìn dáng vẻ gầy gò và khuôn mặt xanh xao của Dương Thanh, những người xung quanh càng thêm thương cảm. 

Lúc này, có một người bước tới, kéo Dương Thanh ngồi xuống, thở dài: “Dương huynh, ngươi là người có khí khái, ta rất ngưỡng mộ.” 

Dương Thanh cúi đầu chào, suýt chút nữa đã rơi nước mắt cảm kích. 

Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt! 

Những người khác nhìn dáng vẻ của cô, thấy cô nhỏ tuổi nhất, lại không thể nói ra ấm ức của mình, trong lòng càng thêm thương cảm và thầm nhủ phải quan tâm đến cô nhiều hơn. 

Hệ thống kinh ngạc thốt lên: “Ký chủ, diễn xuất của cô thật đỉnh cao!” 

“Đừng khen tôi, tôi sẽ kiêu ngạo mất, hahaha…” 

Hệ thống: “…” Nhìn dáng vẻ của cô, rõ ràng đã rất kiêu ngạo rồi. 

Không lâu sau, bầu không khí trong lớp học rơi vào một sự im lặng kỳ lạ. 

Đúng lúc đó, hai bóng dáng cao lớn xuất hiện từ xa. 

Toàn Tu Viễn và Hoắc Phong cùng bước vào, ngay lập tức nhận ra bầu không khí có điều bất thường. 

“Có chuyện gì vậy?” 

Toàn Tu Viễn đưa mắt nhìn quanh, rồi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, không khỏi nở nụ cười, đưa ánh mắt trêu chọc về phía Hoắc Phong. 

Hoắc Phong nhìn theo, khi nhận ra người đó là ai, hắn ta nghiến răng ken két: “Trương Tam!” 

Không ngờ tìm mãi không ra, cuối cùng kẻ đó lại là bạn cùng lớp với mình. 

Nghĩ đến việc danh tiếng bị bôi nhọ, Hoắc Phong tức đến phát điên, bước thẳng đến chỗ Dương Thanh với vẻ mặt u ám. 

“Trương Tam, ngươi hãy giải thích rõ ràng trước mọi người. Giữa ta và ngươi hoàn toàn trong sạch, không hề có quan hệ gì!” 

So với sự phẫn nộ của hắn, Dương Thanh lại tỏ ra ngây thơ, đôi mắt long lanh như không hiểu hắn ta đang nói gì. 

Dáng vẻ vô tội đó càng khiến Hoắc Phong thêm tức giận, hắn ta gằn giọng: “Ngươi còn định giả vờ sao?” 

Lời vừa dứt, Điền Văn Nhiên bước tới, ghé vào tai Hoắc Phong thì thầm: “Hoắc huynh, cậu ấy tên là Dương Thanh…” 

Hoắc Phong sững người, trừng mắt nhìn Dương Thanh, ánh mắt như muốn bốc lửa. 

Dương Thanh? 

Tên nhóc này lại lừa hắn ta nữa sao?! 

Điền Văn Nhiên nói thêm: “Hơn nữa, cậu ấy là một người câm, không thể nói được…” 

Điền Văn Nhiên cũng cảm thấy bối rối. Chẳng phải họ đã nghi ngờ hắn ta đang yêu đương nam nam sao? Vậy mà hóa ra ngay cả tên cũng có thể nhớ nhầm?

Hoắc Phong giận đến bật cười, chỉ vào Dương Thanh, mặt mày đen kịt: “Cậu ta là một kẻ câm sao?” 

“Đúng vậy.” 

“Ha… ha ha…” 

Nếu cậu ta thực sự là người câm, làm sao mình lại bị cậu ta chọc tức đến phát điên thế này? 

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn tiểu tử này lại đang bày trò. 

Hoắc Phong đứng thẳng trước mặt Dương Thanh, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Ngươi rõ ràng nói ngươi là Trương Tam, lại dám lừa ta?” 

Dương Thanh trưng ra vẻ mặt ngơ ngác: “Ta nói vậy bao giờ sao?” 

“Xì!” Hoắc Phong hít sâu một hơi, không thể tin được người trước mặt đang dối trá trắng trợn đến vậy. 

Điền Văn Nhiên lúc này cũng hoàn hồn, chỉ vào Dương Thanh mà hỏi: “Ngươi chẳng phải là kẻ câm sao?” 

“Ta đâu có.” Dương Thanh tỏ vẻ vô tội, nhướng mày: “Ta đã từng nói mình là kẻ câm sao?” 

“Nhưng… vừa rồi ngươi còn ra dấu tay…” 

Dương Thanh làm bộ hiểu ra, tỏ vẻ không tin nổi: “Ồ, hóa ra là vậy. Khi ta quá xúc động, ta không thể nói nên lời. Các ngươi… chắc không hiểu lầm chứ?” 

Điền Văn Nhiên: “!!” 

Cậu ta cố hít thở sâu, nếu không chắc chắn sẽ tức đến hộc máu. 

Khi biết Dương Thanh không phải người câm, mọi người lập tức quay ra chỉ trích cô bày trò lừa gạt. 

Dương Thanh dang tay ra, trông như rất bất ngờ: “Lẽ nào, các ngươi thật sự mong ta là người câm?” 

Một câu nói chặn đứng mọi lời chỉ trích. 

Dù trong lòng có nghĩ vậy thật, những học trò ở đây cũng không dám thốt ra. 

Hoắc Phong nhức đầu không chịu nổi, gằn giọng: “Dương Thanh, ngươi đừng quá đáng!” 

Mới chỉ ngày đầu tiên đến mà cô đã làm mọi thứ rối tung lên. 

 

Hết Chương 9: Tuyệt sắc giai nhân giả trai (9).

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tamchi

    Nạp tiền xong rồi làm sao để nhận được pha lê ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Ad đã nạp Pha Lê thành công, bạn F5 hoặc tải lại trình duyệt để bắt đầu mở khóa chương đọc truyện nhé ❤ Chương sẽ khoá lại sau khi mở 60ph để tránh tình trạng share tk, nên đọc đến đâu mở chương đến đó, đừng mở trước nhé bạn ❤ Chúc bạn đọc truyện vui vẻ ❤

  2. Cấp 1

    meomeomeo1

    Mình ck nạp thẻ 50k rồi xong như nào nữa ạ

  3. Cấp 1

    thuhang1993

    Up nhanh lên chủ sạp ơi

  4. Cấp 1

    namnguyen

    Bạn không nạp bằng thẻ điện thoại hả bạn nạp bằng thẻ điện thoại đi không tớ không dùng tài khoản

    1. Cấp 1

      kratos01

      Dạ hiện bên mình chưa hỗ trợ nạp thẻ cào ạ :(

  5. Cấp 1

    namnguyen

    Bạn không nạp bằng thẻ điện thoại hả

Trả lời

You cannot copy content of this page