“Sao cơ thể ngươi mềm nhũn thế này? Không ăn uống đầy đủ à?”
Hoắc Phong thầm nghĩ, tiểu tử này yếu đuối như thế, nếu là nữ nhân, chắc chắn là kiểu người rất đáng yêu.
Đôi mắt sáng long lanh, còn vương chút sương mờ, trong mắt phản chiếu bóng dáng của hắn ta, như thể đang hút hồn hắn ta vào trong đó.
Hoắc Phong ngẩn người trong chốc lát, rồi chợt bừng tỉnh, tự trách mình đã mơ màng đến mức tưởng tượng lung tung về một thiếu niên.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hoắc Phong siết chặt cổ tay Dương Thanh, hỏi lạnh lùng: “Ngươi muốn quyến rũ ta sao?”
Dương Thanh bật cười giễu cợt, khinh thường nói: “Ta quyến rũ ngươi á? Dù có là đoạn tụ, ta cũng không đời nào chọn ngươi!”
“Hừ, ngươi vừa tỏ tình với ta mà giờ đã trở mặt không nhận à?”
Hoắc Phong nhíu mày, cuối cùng cũng nhận ra rằng tên nhóc này đang giở trò.
Dương Thanh khẽ thở dài, làm bộ đáng tiếc: “Hoắc huynh, thực ra không giấu gì ngươi, ta mắc chứng mất trí nhớ tạm thời. Những gì ngươi nói, ta đều không nhớ được.”
“Mất trí nhớ tạm thời?”
Hoắc Phong trợn mắt. Hắn ta nghĩ rằng Dương Thanh sẽ cố biện minh, nào ngờ cậu ta lại thẳng thừng phủ nhận mọi chuyện bằng một lý do vô cùng lố bịch.
Tên này nghĩ hắn ta sẽ không nổi giận sao?
“Ngươi là người đầu tiên dám đùa bỡn với ta.”
Hoắc Phong nhướn mày, cười lạnh: “Tên nhóc, báo tên ra đi!”
Dương Thanh hừ lạnh, quát lớn: “Ta tên là Trương Tam, không đổi tên cũng chẳng đổi họ!”
“Trương Tam? Rất tốt, ta nhớ kỹ rồi.”
Như vậy đã tin rồi?
Dương Thanh suýt nữa bật cười. Cô quay người định rời đi, nhưng hắn ta đã nhanh chóng giữ chặt tay cô và đè xuống tảng giả sơn.
“Đau quá!”
Cơ thể này quá nhạy cảm với đau đớn, Dương Thanh hít một hơi thật sâu, thở dài: “Hoắc huynh, chẳng lẽ ngươi thật sự thích nam nhân?”
Cô kéo kín áo mình, nghiêm túc nhìn hắn ta: “Ta không phải là người dễ dãi đâu. Dù ngươi có ép ta thế nào, ta cũng tuyệt đối không khuất phục!”
Nghe vậy, Hoắc Phong càng nổi giận, giơ nắm đấm lên, chỉ định dọa cô.
Không ngờ, Dương Thanh hét toáng lên, nhanh nhẹn lách qua hắn ta, vừa chạy vừa la:
“Ta là người có tôn nghiêm và lý tưởng! Dù có chết, ta cũng không bao giờ quỳ gối dưới chân ngươi!”
Hoắc Phong giận đến mức chỉ muốn bịt miệng cô lại. Hắn ta hét lớn: “Trương Tam, nếu ta bắt được ngươi, đừng hòng xuống giường!”
Hắn ta thề sẽ trói chặt tên nhóc này trên giường và trừng phạt đến khi nào cơn giận trong lòng tan biến.
Hai người đuổi nhau ra khỏi khu giả sơn.
Dương Thanh vừa dừng bước, Hoắc Phong đã theo sát phía sau, cười đắc ý: “Chạy nữa đi! Sao không chạy tiếp?”
Bàn tay to lớn của Hoắc Phong đặt lên vai cô, chuẩn bị lên tiếng dọa dẫm thì bất ngờ khựng lại.
Cách đó vài bước, ba thư sinh đứng sững sờ. Trong mắt họ, vừa có vẻ hứng thú vì bắt gặp chuyện riêng tư, vừa có chút lo lắng sẽ bị trả thù.
Nhưng dù sao bọn họ cũng có ba người, Hoắc Phong dù giỏi đến mấy cũng khó lòng giết người diệt khẩu.
Thật không ngờ, một người tài giỏi như Hoắc Phong lại là đoạn tụ và còn thích chơi trò ép buộc.
Thật kích thích!
Dương Thanh ngước mắt lên trời, khóe mắt vẫn còn đọng giọt lệ, trông như thể vừa trải qua nỗi nhục nhã cùng cực và không còn thiết sống nữa.
Ba người kia liền nhìn cô với ánh mắt đầy cảm thông, đồng thanh an ủi: “Huynh đệ, ngươi… cố gắng lên nhé.”
“Đa tạ các vị!” Dương Thanh quay đầu, như thể không muốn ai nhìn thấy giọt nước mắt của mình, rồi cúi người chào họ trước khi bỏ chạy.
Bóng dáng gầy guộc và cô độc ấy khiến người ta không khỏi xót xa.
Ba thư sinh liếc nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía Hoắc Phong.
Khuôn mặt Hoắc Phong đen lại như than, hắn ta hậm hực phất tay áo bỏ đi, không buồn giải thích.
Trong thế gian này, những kẻ thích buôn chuyện là không bao giờ thiếu.
Chẳng bao lâu, trong thư viện đã lan truyền một tin đồn kinh động!
“Ngươi có nghe gì chưa? Hoắc sư huynh là đoạn tụ đấy. Không ngờ hắn không thích nữ nhân, lại thích nam nhân!”
“Nghe bảo hắn còn có sở thích kỳ quái, nửa đêm hay rình mò bạn cùng phòng.”
“Không phải đâu! Hoắc sư huynh chỉ thích nam nhân lực lưỡng, cao lớn thôi.”
“Nhầm rồi, hắn thích những thiếu niên yếu đuối đấy?”
“Chấn động! Giữa ban ngày ban mặt, hai nam tử lại lén lút làm gì sau giả sơn?”
“Hoắc sư huynh bảo hắn một đêm có thể làm bảy lần!”
“Ồ? Mạnh mẽ vậy sao?”
“Hehehe…”
Trong thư viện, mỗi khi các học trò gặp nhau, họ đều nhướng mày đầy ẩn ý và nở nụ cười đầy hàm ý.
Những người quen biết nhau còn thì thầm vài câu, rồi lại cười khúc khích, trông vô cùng thỏa mãn.
You cannot copy content of this page
tamchi
Nạp tiền xong rồi làm sao để nhận được pha lê ạ
2 tháng
kratos01
Ad đã nạp Pha Lê thành công, bạn F5 hoặc tải lại trình duyệt để bắt đầu mở khóa chương đọc truyện nhé ❤ Chương sẽ khoá lại sau khi mở 60ph để tránh tình trạng share tk, nên đọc đến đâu mở chương đến đó, đừng mở trước nhé bạn ❤ Chúc bạn đọc truyện vui vẻ ❤
2 tháng
meomeomeo1
Mình ck nạp thẻ 50k rồi xong như nào nữa ạ
4 tháng
thuhang1993
Up nhanh lên chủ sạp ơi
6 tháng
namnguyen
Bạn không nạp bằng thẻ điện thoại hả bạn nạp bằng thẻ điện thoại đi không tớ không dùng tài khoản
7 tháng
kratos01
Dạ hiện bên mình chưa hỗ trợ nạp thẻ cào ạ :(
7 tháng
namnguyen
Bạn không nạp bằng thẻ điện thoại hả
7 tháng