Danh sách chương

Toàn Tu Viễn hít hít mũi, ngờ vực hỏi: “Các ngươi có ngửi thấy mùi hương gì không?” 

“Có.” Hoắc Phong gật đầu. Chưa bao giờ hắn ta ngửi được mùi hương nào quyến rũ đến vậy, khiến máu nóng trong người cũng dâng trào. 

Toàn Tu Viễn ngửi ngửi khắp nơi, cố tìm ra nguồn gốc của mùi hương ấy, khiến tâm trí anh ta càng lúc càng xao động. 

Dương Thanh thấy anh ta càng lúc càng tiến lại gần, trong lòng bỗng dấy lên…

Cô nheo mắt, nhếch miệng rồi đưa tay gãi nách, sau đó lại đưa lên mũi ngửi, làm một điệu cười ngu ngơ. 

Quả nhiên, Toàn Tu Viễn nhăn mặt ghê tởm, lập tức lùi xa khỏi cô. 

Một màn này khiến cả nhóm không còn hứng thú đôi co với cô nữa, nhanh chóng bỏ đi. 

Sau khi bọn họ rời đi, mẹ Dương gần như khuỵu xuống, suýt ngã, lòng còn chưa hết sợ hãi: “Thanh nhi, con vừa nói năng bậy bạ gì vậy?” 

Dương Thanh sờ sờ mũi, thành thật thừa nhận: “Chắc con bị ma ám, nói năng không kiểm soát được. Con hối hận rồi, sẽ tự kiểm điểm.” 

Mẹ Dương vẫn không yên tâm, thậm chí còn đề nghị ở lại thư viện để trông nom cô, khiến Dương Thanh hoảng hồn cầu xin bà về nhà. 

Cuối cùng, thế giới cũng được yên tĩnh. 

Dương Thanh định quay lại thư xá nghỉ ngơi nhưng lại đi lạc. Sau một hồi vòng vo, cô mới trông thấy có người phía trước. 

“Công tử, ta là học trò mới, vừa đến đây không tìm được đường. Xin hỏi thư xá ở đâu?” 

Người kia dừng bước nhưng không đáp lại. 

Dương Thanh hơi bối rối, lại chắp tay hỏi: “Chúng ta đều là đồng môn, có thể cho ta biết quý danh của công tử không?” 

“Hừ, ngươi không nhận ra ta sao?” 

“Ta… ta phải biết ngươi à?” 

Chẳng lẽ người này là người quen của nguyên chủ? 

Ngay lập tức, người kia bước tới, giữ chặt sau đầu Dương Thanh và nhấn mạnh từng chữ: “Ta! Là! Hoắc! Phong!” 

Dương Thanh: “???” 

Sao có thể thế được? Rõ ràng cô vừa gặp Hoắc Phong – hắn ta mặc áo gấm màu xanh, còn người này lại mặc y phục trắng! 

Hệ thống lên tiếng, không thể nhìn nổi nữa: “Đó chính là Hoắc Phong. Cô quên nhanh thế sao?” 

Dương Thanh cười gượng: “Thực ra… ta quên chưa nói với ngươi một chuyện.” 

Hệ thống: “…” Nó không muốn biết chút nào. 

“Ta bị mù mặt, ta toàn dựa vào quần áo để nhận người.” 

“Ha ha.” Nếu hệ thống có thân xác, chắc nó đã hộc máu ngay tại chỗ. 

Mù mặt? 

Cô bị mù mặt thật sao! 

Dương Thanh cố giữ vẻ bình tĩnh, nhe ra tám chiếc răng, cười nói: “Hoắc công tử, ta chỉ đùa thôi, ngươi sẽ không tưởng thật chứ?” 

Hoắc Phong mỉm cười, hỏi lại: “Ngươi nghĩ sao?” 

“Ai chà, ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu, cả trong mơ cũng muốn gặp ngươi, sao có thể nhận lầm được.” 

Vừa nói, Dương Thanh còn thân mật vỗ vai hắn ta, làm như hai người rất thân thiết. 

Hoắc Phong nhìn cô chằm chằm, như muốn xuyên qua lớp vỏ bọc này để đọc thấu lòng dạ cô. Đôi mắt của Dương Thanh trong veo, như thể vô tội, nhưng lại thoáng hiện lên tia gian xảo. 

Ngay lập tức, một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn ta: 

Tên nhóc này rõ ràng không hề quen biết bọn họ, vừa nãy chắc chắn toàn nói nhảm! 

Gió thổi qua, Dương Thanh liền quay đầu bỏ chạy. 

Hoắc Phong nghiến răng đuổi theo: “Nhóc con, ngươi chết chắc rồi!” 

Dương Thanh dáng người nhỏ bé, yếu ớt, làm sao có thể chạy nhanh hơn Hoắc Phong. Chẳng mấy chốc, cô đã bị bắt lại, hai tay bị khóa ra sau và bị đè lên tảng giả sơn. 

“Dám lừa ta, ngươi là người đầu tiên đấy!” 

Dương Thanh giãy giụa dữ dội, khiến Hoắc Phong nổi giận, hắn ta lập tức đè cô xuống chặt hơn, không cho nhúc nhích. 

Ngay lúc đó, mùi hương thoang thoảng lại bay vào mũi hắn ta, kích thích bản năng sâu thẳm trong người. 

Hoắc Phong khẽ cau mày, cúi đầu xuống sát cổ cô, cảm nhận rõ ràng mùi hương đặc biệt ấy, cổ họng hắn ta nghẹn lại: 

“Thơm quá…”

Hoắc Phong ghì chặt tiểu tử này vào lòng, mùi hương ngào ngạt thoang thoảng nơi chóp mũi, khiến một luồng kích động trào dâng từ sâu thẳm trong tim hắn ta, như thể máu trong người đang sôi lên. 

Cảm giác lạ lùng ấy đến quá nhanh và dữ dội, khiến khả năng tự kiềm chế mà hắn ta tự hào cũng bắt đầu lung lay. 

Rõ ràng kẻ đang nằm trong lòng hắn ta là một thiếu niên gầy yếu, nhưng lại mềm mại và thơm ngọt lạ thường. 

Hoắc Phong kinh ngạc, bàn tay run lên, vô thức siết chặt cô hơn. Dương Thanh hét lên, thân thể mềm mại của cô đâm thẳng vào lồng ngực rắn chắc của hắn. 

“Ai da!” 

“Ah!” 

Hai tiếng kêu vang lên cùng lúc, nhưng lại mang hai sắc thái khác biệt. Dương Thanh là vì đau, còn Hoắc Phong lại thoáng tận hưởng khoái cảm kỳ lạ. 

 

Hết Chương 6: Tuyệt sắc giai nhân giả trai (6).

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tamchi

    Nạp tiền xong rồi làm sao để nhận được pha lê ạ

    1. Cấp 1

      kratos01

      Ad đã nạp Pha Lê thành công, bạn F5 hoặc tải lại trình duyệt để bắt đầu mở khóa chương đọc truyện nhé ❤ Chương sẽ khoá lại sau khi mở 60ph để tránh tình trạng share tk, nên đọc đến đâu mở chương đến đó, đừng mở trước nhé bạn ❤ Chúc bạn đọc truyện vui vẻ ❤

  2. Cấp 1

    meomeomeo1

    Mình ck nạp thẻ 50k rồi xong như nào nữa ạ

  3. Cấp 1

    thuhang1993

    Up nhanh lên chủ sạp ơi

  4. Cấp 1

    namnguyen

    Bạn không nạp bằng thẻ điện thoại hả bạn nạp bằng thẻ điện thoại đi không tớ không dùng tài khoản

    1. Cấp 1

      kratos01

      Dạ hiện bên mình chưa hỗ trợ nạp thẻ cào ạ :(

  5. Cấp 1

    namnguyen

    Bạn không nạp bằng thẻ điện thoại hả

Trả lời

You cannot copy content of this page